Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 13

Chương 13: 

 

Khi bữa tiệc kết thúc, đồng hồ đã chỉ mười hai giờ khuya. Chu Thời Bùi đã uống không ít rượu. Bình thường hắn không hay uống như thế, nhưng hôm nay thấy Lộ An Hòa và những người bạn của cậu ta, hắn đột nhiên nhớ lại những ngày tháng trước kia.

 

Khi còn là học sinh, hắn cũng thường xuyên cùng vài người bạn thân ra ngoài uống rượu. Hắn thích sự yên tĩnh, nên thường ngồi một mình ở góc khuất, thỉnh thoảng được gọi tham gia vài ván game, vừa thư giãn vừa không có áp lực.

 

Nhưng giờ đây, những buổi tiệc thế này đã khác. Toàn là cảnh sắc xa hoa, lạc thú, nơi mà mọi người tính toán, đấu đá, toan tính lợi ích, xu nịnh, thảo mai, kẻ tung người hứng. Chu Thời Bùi lạnh lùng quan sát, hầu hết thời gian hắn không có tâm trạng để tham gia, hiếm khi có dịp buông lỏng và uống rượu một cách đơn giản như vậy.

 

Những người bạn của Lộ An Hòa đều là con cháu các gia đình quyền thế, nhưng họ rõ ràng là hai thế giới khác biệt với Chu Thời Bùi. Đây là một nhóm thanh niên vừa mới tốt nghiệp, đa phần không có tố chất để kế thừa gia nghiệp.

 

Nếu theo lời Giang Luật từng đánh giá về Lộ An Hòa, thì những người có thể chơi thân với cậu ta chẳng qua cũng chỉ là đám tiểu thư cậu ấm ăn chơi lêu lổng, đầu óc không mấy sáng suốt.

 

Cũng chính vì không có dính líu lợi ích gì với bọn họ, Chu Thời Bùi mới có thể uống thêm vài chén.

 

 

Rời khỏi hội quán, một nhóm người lảo đảo rời đi trong men say, chỉ còn lại Chu Thời Bùi và Lộ An Hòa. Chu Thời Bùi cũng uống khá nhiều, nhưng Lộ An Hòa thì vì có hắn ở đó, trong lòng lúc nào cũng căng thẳng, cuối cùng lại thành người tỉnh táo nhất.

 

Lúc này, khi tất cả đã về hết, trái tim Lộ An Hòa cũng bắt đầu nơm nớp lo lắng. Thật ra, Chu Thời Bùi hoàn toàn không cần phối hợp đến mức uống nhiều như vậy. Muốn từ chối thì từ chối, có cần phải nể mặt cậu ta đâu chứ!

 

“Cậu có cần tôi đưa về không?” Chu Thời Bùi quay lại hỏi Lộ An Hòa, giọng nói vẫn ôn hòa, không có chút men say nào lộ ra ngoài.

 

Lộ An Hòa vội xua tay, nhanh chóng nói: “Không không, em không cần đâu. Anh, em thấy anh uống hơi nhiều rồi, hay là để em đưa anh về thì hơn.”

 

“Tôi không sao.” Chu Thời Bùi đáp.

 

“Sao mà không sao được? Anh uống nhiều như vậy, lại còn là do em rủ anh tới, đương nhiên em phải có trách nhiệm.”

 

Lộ An Hòa cảm thấy Chu Thời Bùi là một người tốt. Công bằng mà nói, tính cách của hắn dễ chịu hơn anh trai cậu ta nhiều. Ít nhất, hắn sẵn sàng đến uống cùng cậu ta, đối với bạn bè của cậu ta cũng không có chút lạnh lùng hay xa cách nào. Chỉ tiếc rằng, giữa hai người không thể thực sự thân thiết, vì cứ mỗi lần đứng trước mặt Chu Thời Bùi, Lộ An Hòa vô thức trở nên dè dặt, thu lại phần nào tính cách phóng khoáng của mình.

 

Chu Thời Bùi không quá để t@m đến chuyện này, thấy đối phương kiên trì thì cũng gật đầu: “Được.”

 

Cả hai đều đã uống rượu, tất nhiên không thể tự lái xe, nhưng hội quán có dịch vụ tài xế lái hộ. Lộ An Hòa vào trong gọi người, sau đó cùng Chu Thời Bùi lên xe.

 

Trên đường về, Chu Thời Bùi mở cửa kính xe một chút, tựa vào ghế, mắt khép hờ, cả người toát lên vẻ lười biếng và xa cách. Gió đêm mát lạnh thổi vào, trong trạng thái ngà ngà say này, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến.

 

Lộ An Hòa vốn định nhân cơ hội này nói chuyện với hắn vài câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng này, lại thôi. Dù sao để lần sau nói cũng không muộn.

 

Cậu ta biết mình không phải mẫu người Chu Thời Bùi sẽ thích. Hắn chỉ coi cậu ta như em trai của một người bạn, nên mới có thể kiên nhẫn ngồi cùng bàn rượu.

 

Thực ra, Chu Thời Bùi là người có giáo dưỡng tốt, mọi mặt đều hoàn hảo. Còn Lộ An Hòa thì… cậu ta cảm thấy mình sống quá tự do quen rồi. Khi ở bên Chu Thời Bùi, cậu ta luôn có xu hướng thu lại cá tính của mình, mà cứ phải giữ kẽ lâu dài như thế, cậu ta chắc chắn không chịu nổi.

 

Chu Thời Bùi giống như có một loại khí chất bẩm sinh, khiến người khác không dám làm gì quá phận trước mặt hắn, như thể bất cứ hành động lỗ m ãng nào cũng sẽ trở thành sự mạo phạm.

 

Nghĩ đến anh trai mình, Giang Luật, Lộ An Hòa càng không hiểu nổi. Tính cách của hai người bọn họ hoàn toàn trái ngược, Giang Luật sao lại cho rằng Chu Thời Bùi sẽ thích kiểu người như cậu ta chứ?

 

Sự bổ sung giữa hai cá tính đối lập phải dựa trên cơ sở là đối phương thực sự có hứng thú với kiểu tính cách đó.

 

Xe dừng lại trước cửa biệt thự của Chu Thời Bùi, hắn cũng tỉnh lại. Nhưng đến lúc này, men rượu dường như mới thực sự bốc lên, khiến hắn cảm thấy có chút uể oải, tay chân mềm nhũn.

 

Đèn trong biệt thự vẫn sáng.

 

Lộ An Hòa xuống xe, mở cửa, đỡ Chu Thời Bùi ra ngoài, thấy một bóng người chạy từ trong nhà ra.

 

Người đó mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, nhưng khi nhìn thấy bọn họ thì đột ngột khựng lại.

 

Chu Thời Bùi cũng hơi bất ngờ: “Hạ Trí? Sao muộn thế này còn chưa ngủ?”

 

Hạ Trí đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại trên người Lộ An Hòa đang dìu Chu Thời Bùi. Dưới ánh đèn ở cửa, bóng dáng họ kéo dài trên nền đất.

 

Tối nay Chu Thời Bùi về rất muộn. Hạ Trí đã chờ trong phòng một lúc lâu không thấy hắn, liền bật đèn đi xuống phòng khách ngồi đợi. Nằm trên sofa sắp ngủ gật thì nghe thấy tiếng xe dừng ngoài cửa, cậu gần như không kịp suy nghĩ đã chạy ra.

 

Nhưng khi nhìn thấy Chu Thời Bùi cùng một người xa lạ trở về, đầu óc cậu lập tức trở nên mơ hồ, như thể chưa kịp tỉnh táo hẳn.

 

Lộ An Hòa thấy có người đến, cũng không nghĩ nhiều, lập tức lên tiếng: “Lại đây giúp một tay, ông chủ nhà cậu say quá rồi.”

 

Hạ Trí lúc này mới hoàn hồn, tiến lên vài bước, đỡ lấy Chu Thời Bùi.

 

Cảm giác được sức nặng trên người, Chu Thời Bùi nghiêng đầu nhìn người đang đỡ mình.

 

Hạ Trí không nhìn hắn, chỉ lặng lẽ cúi mắt.

 

Sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Trí khiến Chu Thời Bùi hơi ngạc nhiên, hắn không nhịn được quan sát cậu vài lần.

 

Đến khi hoàn hồn lại, Lộ An Hòa và Hạ Trí đã một trái một phải dìu hắn vào phòng ngủ. Lộ An Hòa vô cùng tận tâm, đến mức khiến Chu Thời Bùi không có cơ hội từ chối.

 

Vào đến phòng, Chu Thời Bùi thấy Lộ An Hòa vô thức thở phào, sau đó chậm rãi buông tay, đứng tại chỗ do dự một lúc lâu, cuối cùng lộ ra vẻ mặt chột dạ, cười lấy lòng: "Anh Bùi, chuyện uống rượu hôm nay… có thể đừng nói với anh trai em không?"

 

Thì ra đây mới là điều cậu ta quan tâm nhất. Chu Thời Bùi nhìn Lộ An Hòa, có thể thấy rõ cậu ta rất kiêng dè Giang Luật. Hắn gật đầu: "Được."

 

Nhận được câu trả lời, Lộ An Hòa thở phào nhẹ nhõm, xem như thoát nạn. Cậu ta lấy lại nụ cười quen thuộc, quay người định đi, liền nhìn thấy Hạ Trí vẫn còn đứng đó.

 

Cậu ta không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi: "Một mình cậu lo được không?"

 

Hạ Trí lặng lẽ nhìn Lộ An Hòa, gật đầu.

 

Lộ An Hòa vừa mới về nước, không biết gì về Hạ Trí, chỉ nghĩ cậu là người được Chu Thời Bùi thuê. Cậu ta vẫy tay với Chu Thời Bùi: "Vậy em đi trước đây, anh Bùi."

 

"Chú ý an toàn, có cần tôi sắp xếp người đưa cậu về không?" Chu Thời Bùi nhắc nhở.

 

"Không cần đâu, cũng trễ thế này rồi." Lộ An Hòa khoát tay, lúc đi ngang qua Hạ Trí còn tiện tay vỗ vai cậu, dặn dò: "Chăm sóc anh Bùi cho tốt nhé."

 

Cơ thể Hạ Trí hơi cứng lại, vô thức lùi về sau một bước.

 

Trên mặt cậu không có quá nhiều biểu cảm, nhưng trong lòng có chút không thoải mái.

 

Vì mối quan hệ giữa họ trông có vẻ rất thân thiết.

 

Chu Thời Bùi không phải vì công việc mà về trễ, mà là vì đi uống rượu với người này.

 

Nhưng dù sao đi nữa, đó cũng là chuyện của hắn.

 

Thế thì… rốt cuộc cậu đang khó chịu vì điều gì đây?

Bình Luận (0)
Comment