Chương 15:
Thời gian trôi qua, Hạ Trí dần tiếp nhận công việc từ tay chú Vương. Cậu không cảm thấy có gì bất ổn, ban ngày không có việc gì làm thì chỉ ở trong phòng, mở máy tính bận rộn với chuyện riêng của mình.
Người trong biệt thự cũng không rõ cậu suốt ngày ở trong phòng làm gì, mà Chu Thời Bùi lại càng không biết. Thường thì khi hắn ở nhà, Hạ Trí sẽ quanh quẩn bên hắn suốt cả ngày.
Theo lời người khác mà nói, Hạ Trí khi có Chu Thời Bùi ở nhà và khi hắn vắng mặt là hai trạng thái hoàn toàn khác biệt.
Tự nhiên, cậu cũng không nhận ra rằng đã có một số người trong biệt thự bắt đầu có ý kiến về mình.
Dù đã sống chung một thời gian, Hạ Trí vẫn giữ thái độ thờ ơ với tất cả mọi người, ngay cả với chú Vương cũng thế. Nếu nói cậu kiêu ngạo xa cách thì không đúng, bởi với Chu Thời Bùi, cậu lại đặc biệt nhiệt tình, thậm chí chuyện gì cũng tự mình lo liệu.
Trong mắt người khác, cậu chỉ là một đứa trẻ nhưng rất biết "gió chiều nào theo chiều đó". Trước kia bọn họ đã nhìn nhầm.
Tuy nhiên, đây cũng không phải lý do chính khiến họ bất mãn. Xét cho cùng, Hạ Trí quả thực có ngoại hình nổi bật, cậu muốn lấy lòng Chu Thời Bùi cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng cách lấy lòng của Hạ Trí đã động chạm đến lợi ích cá nhân của một số người. Không ít công việc vốn thuộc về họ giờ đã bị Hạ Trí tiếp quản, mà cậu còn làm rất tốt. Những gì liên quan đến Chu Thời Bùi, cậu đều chăm chút từng ly từng tí, khiến hắn vô cùng hài lòng.
Điều này khiến một số người cảm thấy nguy cơ và sinh ra oán trách.
"Cứ thế này, sớm muộn gì chúng ta cũng mất việc thôi! Cậu nói xem, rốt cuộc Hạ Trí là thế nào vậy? Ngay cả cậu chủ cũng đối xử tốt với cậu ấy đến vậy. Đi công tác thì nhớ mua quà về, tan làm cũng mang mấy món đồ nhỏ cho cậu ấy giải khuây. Cậu ấy chẳng cần nỗ lực như chúng ta. Vậy rốt cuộc cậu ấy làm mấy chuyện này là để cho ai xem?"
"Nghĩ nhiều làm gì? Lo tốt chuyện của mình đi." Có người không quan tâm lắm.
"Dĩ nhiên cậu không lo, vì chuyện này đâu ảnh hưởng đến công việc của cậu. Nhưng dì xem đi, dì Trương, trước đây bữa sáng của cậu chủ luôn là do dì chuẩn bị, bây giờ thì sao? Cậu ấy đã giành hết. Còn nhiều thứ khác nữa, chỉ cần liên quan đến cậu chủ..."
"Thôi đừng ca cẩm nữa, công việc giảm bớt chẳng phải tốt sao? Tiền lương cũng đâu có ít đi, cậu chủ cũng chưa từng phàn nàn." dì Trương rộng rãi, không cảm thấy có vấn đề gì.
Dù sao thì Chu Thời Bùi đối xử tốt với Hạ Trí như vậy, cậu nhóc muốn làm gì đó cho hắn thì cũng là chuyện bình thường. Đây gọi là biết ơn báo đáp, trong mắt dì, Hạ Trí là một đứa trẻ ngoan.
"Bây giờ chưa sao, nhưng lâu dài thì sao? Cậu ấy một mình làm hết ngần ấy việc, đến lúc đó cậu chủ cũng chẳng cần thuê quá nhiều người nữa. Rồi ai đó sẽ bị sa thải thôi." Có người khác lại tỏ vẻ lo lắng.
Dù sao, không ai muốn mất công việc này. Chủ nhà không hạch sách, không khó khăn, tiền lương và đãi ngộ cũng rất tốt.
"Nghĩ linh tinh gì thế? Cậu chủ đối với Hạ Trí vốn không giống với chúng ta. Trong mắt các người, cậu ấy là kẻ đang giành công việc, nhưng trong mắt cậu chủ, đây chẳng qua chỉ là để cậu ấy có việc để làm cho vui thôi. Chuyện này không ảnh hưởng đến ai cả. Hơn nữa, biết đâu một ngày nào đó, Hạ Trí sẽ trở thành chủ nhân thứ hai của căn biệt thự này thì sao? Đừng có tầm nhìn thiển cận như vậy."
Trong biệt thự có người khôn khéo, cũng có kẻ chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt. Những lời này vừa nói ra, người xung quanh như bừng tỉnh, lập tức im lặng.
Hạ Trí hoàn toàn không cố ý nghe lén đoạn đối thoại này. Cậu vốn có sự hiện diện nhạt nhòa trong biệt thự, nên mọi người cũng không để ý cậu đã xuống từ lúc nào.
Đến khi phát hiện ra, tất cả đều im bặt. Đặc biệt là những người vừa phàn nàn khi nãy, trên mặt họ lộ rõ vẻ bối rối, nhưng Hạ Trí vẫn giữ nguyên sắc mặt như mọi khi, không có bất kỳ phản ứng nào.
Những người đang túm tụm với nhau cũng vội vàng tản ra, dì Trương mỉm cười nhìn cậu, nói: "Đừng để tâm, họ cũng không có ác ý gì đâu. Chỉ là ai cũng có gia đình phải nuôi, áp lực rất lớn, nên họ sợ mất đi công việc này thôi."
Hạ Trí không thực sự hiểu được lời dì Trương. Cậu không có cảm giác lo sợ khi mất việc, cũng không biết người khác có thể vì một công việc mà bất an. Nhưng cậu vẫn gật đầu, không nói gì thêm.
Cậu không để t@m đến cuộc trò chuyện đó, nhưng lại nhận ra một điều—thực ra, Chu Thời Bùi hoàn toàn không cần một trợ lý như cậu.
Mọi công việc trong nhà đã có chú Vương quán xuyến, người giúp việc thì nhiều, mỗi người một nhiệm vụ. Khu vườn có người chăm sóc riêng, còn những chuyện khác cũng đã có người phụ trách. Căn biệt thự này không thiếu người để lo liệu, hoàn toàn không cần một trợ lý để chăm sóc sinh hoạt của Chu Thời Bùi.
Còn công ty, từ sau khi cậu từ chối ra ngoài, Chu Thời Bùi cũng chưa từng nhắc lại chuyện muốn cậu theo hắn đi làm. Khi ở nhà, cậu chỉ giúp hắn xử lý một số việc đơn giản trong thư phòng, ngoài ra không có thêm công việc nào khác.
Vậy rốt cuộc, cậu ở đây là vì điều gì?
So với việc nói cậu đang giúp đỡ, chi bằng nói rằng Chu Thời Bùi đang dạy cậu. Không chỉ là những công việc trợ lý đơn giản, hắn còn dạy cậu cách theo dõi thị trường chứng khoán, nhận ra lỗ hổng hợp đồng, cũng như phân tích lợi ích.
Có những lúc làm xong việc, không có gì làm, Hạ Trí sẽ đến xem Chu Thời Bùi làm việc. Cậu không biết thế nào là bí mật thương mại, cũng không rõ thứ gì có thể xem và thứ gì không thể, nhưng Chu Thời Bùi chưa từng trách móc cậu lần nào.
Không chỉ vậy, hắn còn để cậu kéo ghế lại gần, hướng dẫn cậu cách đọc tài liệu, chỉ căn dặn một điều duy nhất—bất cứ điều gì nhìn thấy trong thư phòng, đều không được nói ra ngoài.
Mấy hôm trước, Cận Vi ghé qua, hỏi cậu vài câu. Khi biết được những chuyện này, anh ta rất bất ngờ, còn trêu rằng cậu đúng là gan lớn.
Lúc này, Hạ Trí mới dần hiểu ra một số chuyện.
Cậu không phải người ngu ngốc, thậm chí ở một mức độ nào đó còn rất thông minh. Nếu đến bây giờ mà vẫn chưa hiểu ra thân phận trợ lý mà Chu Thời Bùi dành cho cậu, cùng với khoản lương hậu hĩnh mỗi tháng, thực chất chỉ là để chăm sóc cậu, thì đúng là cậu quá ngây thơ rồi.
Nhưng Hạ Trí chưa bao giờ là một người ngây thơ.
Quan trọng hơn, Chu Thời Bùi còn bằng lòng dỗ dành cậu. Rõ ràng là đang dạy cậu, nhưng bảo rằng nếu làm tốt sẽ có thưởng. Khi hoa trong phòng cậu sắp héo, hắn sẽ mang đến những chậu hoa mới—hoa hướng dương, thủy tiên, hoa hồng...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sắp sang thu.
Hạ Trí vẫn chưa rời khỏi biệt thự lần nào.
Cận Vi đã đến vài lần, nhưng khi Chu Thời Bùi không ở nhà, Hạ Trí luôn tỏ ra xa cách. Rõ ràng sau mấy tháng cũng gặp qua vài lần, nhưng trong mắt Hạ Trí, anh ta vẫn là người xa lạ.
Có lần, trong một cuộc trò chuyện vô tình, Cận Vi nhắc đến Chu Thời Bùi. Lần đầu tiên, biểu cảm trên mặt Hạ Trí không còn dửng dưng như mọi khi, mà lộ ra chút hứng thú rõ rệt.
Cận Vi cảm thấy thú vị, như tìm được điểm đột phá, nhân lúc Chu Thời Bùi không có ở đây, anh ta đã kéo Hạ Trí nói chuyện rất lâu.
Cận Vi và Chu Thời Bùi là bạn cùng lớp đại học, quen biết nhiều năm, biết rất nhiều chuyện. Thấy Hạ Trí có hứng thú, anh ta cố tình dừng câu chuyện lại giữa chừng, cười nói: "Hôm nay nói đến đây thôi. Nếu muốn biết thêm về Chu Thời Bùi, lần sau anh đến sẽ kể tiếp."
Tiễn Cận Vi xong, Hạ Trí hơi thất thần. Cậu rất thích nghe những chuyện về Chu Thời Bùi, đặc biệt là cuộc sống đại học của hắn—một thế giới mới lạ mà cậu chưa từng trải qua.
Ngoài trời gió thổi mạnh. Hạ Trí đứng bên trong bức tường kính, nhìn ra sân vườn đầy lá rụng. Trong sân có mấy cây ngân hạnh, lá vàng phủ khắp cành, gió thổi qua khiến chúng rơi xuống lả tả, trông đẹp vô cùng.
Trước đây cậu không có tâm sự gì, nhưng từ khi gặp Chu Thời Bùi, cậu càng lúc càng nhiều suy nghĩ. Không có ai để chia sẻ, cậu chỉ có thể giấu tất cả trong lòng.
Cậu không hiểu tình yêu là gì, nhưng lại vô thức chìm sâu vào đó.
Thậm chí, Hạ Trí vẫn còn bận tâm về người đã đưa Chu Thời Bùi về hôm đó. Người đó là ai? Mối quan hệ giữa họ là gì? Dù sau lần đó người kia không còn xuất hiện nữa, nhưng cậu vẫn cứ để ý.
Những cảm xúc lộn xộn này, cậu không tìm ra lý do.
Mà Chu Thời Bùi tất nhiên không biết gì về tâm tư của Hạ Trí.
Sau lần đó, hắn hẹn gặp Lộ An Hòa thêm một lần.
Hắn có thể nhận ra rằng, khi ở bên hắn, Lộ An Hòa có chút không được tự nhiên. Một người thích sự náo nhiệt mà phải kìm nén bản thân, đó không phải điều mà Chu Thời Bùi mong muốn. Hắn cảm thấy Lộ An Hòa có cuộc sống rất vui vẻ, tỏa sáng rực rỡ, nhưng đó không phải mẫu người hắn thích.
Dù Lộ An Hòa đã cố tình thu liễm tính cách trước mặt hắn, hắn vẫn cảm thấy ồn ào.
Chỉ là hắn chưa từng nói ra mà thôi. Nếu không phải vì Lộ An Hòa là em họ của Giang Luật, có lẽ hắn sẽ không có ý định gặp mặt lần thứ hai.
Nhưng nếu chỉ xem như bạn bè, hoặc như em trai của bạn thân, thì Chu Thời Bùi hoàn toàn có thể chấp nhận.
Còn để làm người yêu, hắn đã thử rồi, nhưng không hợp.
Giang Luật nghe xong đánh giá của Chu Thời Bùi, nghe thêm đánh giá từ em họ mình, liền nhận ra—cả hai người này đều không có chút cảm xúc nào với nhau.
Vậy thì... khỏi phải cố nữa.