Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 34

Chương 34:

 

Chu Thời Bùi nhận được ảnh chụp của Hạ Trí, kèm theo địa chỉ và phương thức liên lạc của cậu, thì đã là chuyện của vài tháng sau.

 

Lúc ấy, hắn đang ở nước ngoài ký hợp đồng.

 

Đúng là thời điểm quá mức trớ trêu.

 

Ba, bốn tháng kể từ ngày Hạ Trí rời đi, mỗi tháng hắn đều tranh thủ bay đến thành phố C một chuyến, nhưng vẫn chẳng tìm được tin tức gì của cậu.

 

Vậy mà đúng lúc hắn tạm thời không thể rời đi, người của hắn lại lần ra tung tích của Hạ Trí.

 

Bên này công việc chưa thể buông tay ngay được, dù có dốc hết sức để xử lý nhanh nhất cũng phải mất hơn một tuần.

 

Ngồi trong xe, hắn lật xem từng bức ảnh của Hạ Trí. Những bức ảnh này đều được chụp ở góc độ mà đối phương không hề hay biết. Không nhiều, chỉ có hai, ba tấm. Nhưng ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn vào đó, lật qua lật lại mấy lần, ngắm đi ngắm lại suốt hơn mười phút.

 

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở dãy số xa lạ kia. Là số điện thoại của Hạ Trí. Đầu ngón tay khựng lại giây lát, sau đó nhẹ nhàng chạm hai lần lên màn hình, giao diện cuộc gọi ngay lập tức hiện ra.

 

Chu Thời Bùi nhìn chằm chằm vào màn hình thật lâu nhưng mãi vẫn không bấm gọi. Hắn không chắc liệu Hạ Trí có bắt máy hay không. Do dự một lúc, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía thư ký của mình:

 

“Cho tôi mượn điện thoại.”

 

Thư ký nghe hắn nói, không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ đưa di động qua.

 

Chu Thời Bùi nói lời cảm ơn, lập tức bấm gọi vào dãy số xa lạ ấy. Tiếng chuông đổ liên tục hơn mười hồi mới có người chậm rãi bắt máy. Chu Thời Bùi áp điện thoại lên tai, không lên tiếng.

 

Đầu dây bên kia cũng im lặng. Cậu vốn dĩ không thể nói chuyện. Nhưng không cần bất kỳ lý do nào, hắn biết chắc chắn người nghe máy chính là Hạ Trí.

 

Cảm giác chắc chắn rằng đối phương đang ở ngay đầu dây bên kia khiến hắn bỗng dưng thấy an lòng hơn bao giờ hết. Đây là cảm giác mà hắn hiếm khi có được. Mà Hạ Trí, chính là sự đặc biệt duy nhất ấy.

 

Chu Thời Bùi khẽ tựa lưng vào ghế, nét mặt vốn bình thản nay lại dịu đi vài phần. Hắn có thể nghe thấy chút âm thanh lẫn vào trong điện thoại, hình như cậu đang ở bên ngoài. Cuộc gọi kéo dài mười mấy giây, Hạ Trí không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ đầu dây bên kia, cảm thấy kỳ lạ nên dứt khoát ngắt máy.

 

“Có chuyện gì vậy? Ai gọi cậu đấy?”

 

Không biết từ lúc nào, Cố Dị đã đứng cạnh cậu. Hạ Trí hoàn hồn, ngẩng lên nhìn anh ta, sau đó lắc đầu dùng tay ra hiệu: [Một số lạ, gọi đến mà không nói gì. Kỳ lạ thật, chắc gọi nhầm thôi.]

 

Cố Dị vốn đã quen với mấy cuộc gọi linh tinh kiểu này nên chỉ cười: “Bây giờ số điện thoại chẳng còn là thông tin riêng tư nữa. Nếu thấy phiền thì cứ chặn số đi, tránh gặp lừa đảo.”

 

Hạ Trí gật đầu, thật ra cậu cũng lười làm mấy thao tác đó. Dù sao cậu không nói chuyện được, mấy kẻ lừa đảo chắc còn thấy khó giao tiếp hơn ấy chứ.

 

“Đi thôi, đi ăn nào?” Cố Dị hỏi.

 

Hạ Trí gật đầu, hai người sóng vai đi về phía nhà ăn trong trường. Trường có căn tin riêng, đồ ăn khá ổn. Trên đường đi, học sinh gặp họ đều vui vẻ chào hỏi. Từ khi đến đây, Hạ Trí dùng ngôn ngữ ký hiệu nhiều hơn hẳn. Những điều cậu có thể chỉ gật hoặc lắc đầu để biểu đạt, giờ lại kiên nhẫn dùng tay ra hiệu với bọn trẻ.

 

Có vài đứa nhỏ học ký hiệu chưa tốt, cậu sẵn sàng dành thời gian trò chuyện với chúng thật nhiều. Để rồi theo thời gian, ngôn ngữ này dần trở thành một phần trong cuộc sống của chúng.

 

“Sắp nghỉ hè, cậu có kế hoạch gì không?” Cố Dị vừa ăn cơm vừa hỏi. Hạ Trí chưa kịp nghĩ đến chuyện này, nghe vậy, theo phản xạ mà lắc đầu: [Không có kế hoạch.]

 

Cậu rất thích ở trường.

 

Bọn trẻ cũng rất quý cậu, thích ở bên cậu. Ánh mắt chúng nhìn cậu có chút mơ hồ, có chút ngưỡng mộ, có cả sự ao ước và tôn kính.

 

Hạ Trí không giỏi trò chuyện hay tâm sự với trẻ con. Nhưng giữa cậu và chúng luôn có vô số chủ đề để cùng chia sẻ. Đối với cậu, chẳng có sự khác biệt nào giữa ngày nghỉ và ngày làm việc. Thậm chí, ngay từ đầu, cậu còn chẳng xem việc dạy học này là một công việc.

 

“Vậy cậu định cứ ở nhà như vậy hả?”

 

Hạ Trí nhìn Cố Dị, vẻ mặt đầy nghi hoặc, không hiểu câu hỏi này có gì kỳ lạ.

 

Cố Dị cười: “Cũng tốt thôi. Nhưng mà, tôi có một thắc mắc muốn hỏi cậu, chỉ là sợ hơi mạo phạm.”

 

Hạ Trí nhìn anh ta, chờ anh ta nói tiếp.

 

“Lúc mới vào làm, có nhiều giáo viên muốn kết bạn với cậu, nhưng cậu nói điện thoại không có WeChat.”

 

Cố Dị dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nói thật thì tôi khá bất ngờ đấy. Bây giờ mà không dùng WeChat thì hiếm lắm, nên... cậu có lý do đặc biệt gì không?”

 

Trước đây, anh ta cũng từng thắc mắc chuyện này. Nhưng Hạ Trí vốn là người khó gần, anh ta không tiện hỏi. Bây giờ, khi hai người đã quen thuộc hơn, anh ta mới có can đảm nhắc đến.

 

Ngón tay đang cầm đũa của Hạ Trí khựng lại, có vẻ không ngờ sẽ bị hỏi đến chuyện này.

 

Cậu im lặng hồi lâu mới chậm rãi cúi đầu, sắc mặt thoáng ảm đạm. Rõ ràng trước đó chẳng có chuyện gì cả, nhưng chỉ vì một câu hỏi này mà bỗng dưng cảm thấy trống rỗng trong lòng. Ánh mắt Cố Dị hơi trầm xuống.

 

anh ta bỗng nhớ đến buổi tối hôm ấy, khi vô tình thấy cái tên trong điện thoại của Hạ Trí. Hôm đó, cậu bất ngờ rơi nước mắt. Cũng là biểu cảm y hệt thế này. Anh ta dường như đã hiểu ra một điều gì đó. Không muốn khiến cậu khó xử hơn, Cố Dị nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hôm nay khoai tây trong căn tin làm cũng ngon lắm, cậu thử đi.”

 

Trong lòng Hạ Trí đang rất khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến Chu Thời Bùi thôi, cậu đã thấy chua xót, nghẹn ngào và ấm ức.

 

Không cam tâm.

 

Nhưng cuối cùng, tất cả những cảm xúc ấy đều hóa thành bất lực. Cậu không muốn làm một kẻ quấn quýt bám riết lấy người khác. Không muốn khiến Chu Thời Bùi chán ghét. Cậu muốn học cách hiểu chuyện, muốn cho mình một chút tự trọng. Muốn tin rằng, dù không có Chu Thời Bùi, cậu vẫn có thể sống tốt.

 

Chỉ là... chẳng còn vui vẻ nữa.

 

Cố Dị gắp một miếng khoai tây đặt vào bát cậu. Hạ Trí cúi đầu ăn, lặng lẽ, không một tiếng động. Lần này, cậu không rơi nước mắt nữa. Cố Dị khẽ thở dài trong lòng. Anh ta vô tình khiến cậu buồn rồi.

 

Hai người rời khỏi căn tin thì bất ngờ bị một cô bé chặn lại. Cô bé cầm một thứ gì đó trong tay, muốn tặng cho họ. Hạ Trí là người đưa tay ra trước. Thấy vậy, cô bé lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đặt món đồ vào tay cậu. Là một chiếc vòng tay bện bằng dây đỏ, trên đó có móc khóa hình bình an. Sau đó, cô bé quay sang nhìn Cố Dị, ngửa mặt lên, trông mong chờ đợi. Cố Dị khẽ cười, cũng đưa tay ra.

 

Hai chiếc vòng, làm giống hệt nhau.

 

Cô bé dùng ký hiệu nói với họ: [Đây là do em tự tay bện đó! Em biết làm nhiều kiểu lắm! Những cái khác em đã tặng bạn trong lớp rồi, còn hai cái này là em cố tình giữ lại!]

 

Hạ Trí nhìn chiếc vòng một lúc, sau đó nhẹ nhàng đeo vào cổ tay, giơ lên cho cô bé xem rồi ra dấu: [Đẹp lắm, cảm ơn em. Anh thích lắm.]

 

Chiếc vòng này, thật sự rất đẹp. Thậm chí còn đẹp hơn cả những cái bán ngoài tiệm.

 

Cô bé vẫn chưa rời đi, chỉ nheo mắt cười nhìn Hạ Trí. Dù không thích đeo những thứ này, nhưng Cố Dị cũng không muốn phụ lòng học trò, liền đeo chiếc vòng vào cổ tay, sau đó xoa nhẹ đầu cô bé.

 

Sự xuất hiện của đứa trẻ làm tan đi phần nào cảm xúc nặng nề trong lòng Hạ Trí. Đợi cô bé đi rồi, cậu theo bản năng chạm tay vào sợi dây đỏ trên cổ tay mình. Cố Dị cúi mắt nhìn xuống, bỗng nhiên nhận ra cả hai người họ đều đeo vòng tay y hệt nhau. Nếu không biết rõ nguồn gốc, rất dễ gây hiểu lầm.

 

Nhưng thực tế, Cố Dị cũng phải thừa nhận rằng, bản thân anh ta dành cho Hạ Trí một thứ tình cảm mơ hồ, khó gọi tên.

 

Khi quay lại văn phòng, đồng nghiệp thấy trên tay họ có cùng một chiếc vòng liền nhìn Cố Dị bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Những người trong văn phòng ít nhiều cũng nhận ra sự quan tâm đặc biệt mà Cố Dị dành cho Hạ Trí. Dù anh ta đối xử tốt với mọi người, nhưng cách đối tốt với Hạ Trí lại hoàn toàn khác.

 

Cố Dị chỉ biết cười bất đắc dĩ.

 

Mấy ngày nữa trường sẽ chính thức nghỉ hè, nhưng Cố Dị không hề nhắc lại chuyện hôm trước với Hạ Trí. Thời gian cứ thế trôi cho đến ngày nghỉ lễ.

 

Học sinh đều đã về nhà, các thầy cô cũng lần lượt rời đi, chỉ còn hai người họ. Hạ Trí đang đợi Cố Dị, vì nhà gần nhau nên thường đi chung.

 

Cố Dị khóa cửa, quay sang nhìn Hạ Trí, cả hai cùng rời khỏi tòa nhà giáo viên. Sân trường vắng lặng, Hạ Trí đi phía trước, Cố Dị theo sau. Đột nhiên, anh ta dừng lại, gọi: “Hạ Trí.”

 

Cậu quay đầu lại nhìn anh ta.

 

Cố Dị mỉm cười dịu dàng: “Có chuyện muốn nói với cậu.”

 

Hai người vào quán trà sữa gần cổng trường, gọi hai ly đá bào. Vì trời nóng, phần lớn khách mua mang đi, nên bàn ghế bên ngoài khá vắng vẻ. Dưới bóng cây, chỉ có một chiếc bàn nhỏ.

 

Hạ Trí cũng thấy nóng, dù không bị nắng chiếu vào nhưng không khí vẫn oi bức. Cậu múc một thìa đá bào, cảm giác mát lạnh làm cậu thoải mái đến nheo mắt. Ngẩng lên, cậu im lặng chờ Cố Dị lên tiếng.

 

Nhưng anh ta chỉ nhìn cậu: “Thực ra, có một chuyện tôi chưa từng nói với cậu. Hôm cậu say rượu, tôi đã nhìn thấy một cái tên trong điện thoại của cậu. Là Chu Thời Bùi, đúng không?”

 

Hạ Trí sững lại.

 

“Cậu đến thành phố C có liên quan đến anh ta sao?” Cố Dị hỏi.

 

Hạ Trí im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cậu không muốn nhắc đến chuyện về Chu Thời Bùi với bất cứ ai, nhưng khi Cố Dị nhẹ nhàng hỏi như vậy, cậu có chút mong muốn được giãi bày.

 

Bấy lâu nay, chưa từng có ai thực sự nghe cậu nói về chuyện này. Chu Thời Bùi từ chối cậu, nói với cậu rằng cậu không hiểu.  Còn Cận Vi là bạn của hắn, đương nhiên đứng về phía hắn. Ngoài ra, Hạ Trí chẳng có ai để tâm sự cả.

 

Cậu mở miệng, chầm chậm giơ tay lên, nhưng hồi lâu vẫn không làm ra động tác nào. Đến lúc này cậu mới nhận ra, hóa ra mối quan hệ giữa cậu và Chu Thời Bùi lại đơn giản, trong sáng đến mức chẳng có gì để kể.

 

Cuối cùng, cậu chỉ nói: [Tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích tôi.]

 

Câu trả lời nghe như rất nhẹ nhàng, nhưng vì điều đó mà cậu đã chạy trốn đến một nơi xa lạ, mãi vẫn không thể quên. Làm sao có thể coi là nhẹ nhàng được chứ?

 

Cố Dị trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Trong khoảnh khắc ấy, anh ta nảy ra một suy nghĩ và sự thôi thúc không hợp lý chút nào.

 

anh ta biết là không nên, nhưng vẫn giả vờ như đùa mà nói:  “Hay là… cậu đừng thích anh ta nữa, thử thích tôi đi? Tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu hơn, ít nhất sẽ không làm cậu đau lòng.”

 

Hạ Trí ngây người, vẻ mặt thoáng qua sự kinh ngạc.  Cậu nhìn Cố Dị, trong chốc lát không biết phải phản ứng ra sao. Nhất là khi vô thức chạm phải ánh mắt đối phương, cậu lập tức tránh đi, nhưng vừa quay đầu, lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc…

 

Cả người Hạ Trí cứng đờ, từ nét mặt đến cơ thể đều như hóa thành tượng gỗ.

 

Cậu vô thức đứng lên, nhưng lại không thể cử động, cứ đờ đẫn như vậy, hoàn toàn không biết phải đối diện thế nào. Ngay cả trái tim cũng như ngừng đập.

 

Rõ ràng đang đeo máy trợ thính, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu có cảm giác như cả thế giới trở nên im lặng.

 

Cố Dị nhận thấy sắc mặt cậu không ổn, bèn quay đầu lại.

 

Một người đàn ông đang đứng cách đó không xa.

 

Người ấy mặc sơ mi trắng đơn giản, cổ áo hơi mở, tay áo xắn nhẹ, giữa hàng mày khó giấu đi vẻ mệt mỏi.

 

Nhưng điều đó không làm giảm đi khí chất của hắn—trầm ổn, điềm tĩnh.

 

Chỉ cần đứng đó, hắn đã đủ để khiến người khác không thể không chú ý.

 

“Hạ Trí.”

 

Chu Thời Bùi nhẹ nhàng gọi tên cậu, giọng nói mang theo chút dịu dàng và thở dài. Hắn nhìn cậu, ánh mắt ấm áp nhưng không nóng bỏng.

 

Chỉ một ánh mắt đó thôi, cũng đủ khiến người ta cảm thấy yên lòng.

Bình Luận (0)
Comment