Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 38

Chương 38: 

 

Hạ Trí bướng bỉnh, không chịu nói gì, khiến Chu Thời Bùi cũng hết cách với cậu.

 

Hắn không hỏi thêm nữa, đợi đến khi chườm đá đủ lâu mới lấy túi đá ra, đặt lên bàn.

 

"Vào phòng thôi?" Chu Thời Bùi nhìn cậu hỏi.

 

Hạ Trí gật đầu, đứng dậy khỏi ghế sofa. Dù đầu gối cậu có chút bầm tím, nhưng đi lại không có vấn đề gì, chỉ khi chạm vào mới cảm thấy đau âm ỉ.

 

Chu Thời Bùi đi theo cậu, thấy Hạ Trí tự đi được nên cũng không chủ động đỡ.

 

Vào phòng, Hạ Trí đi tắm, Chu Thời Bùi mới có thời gian nhìn điện thoại. Trong đó có tin nhắn công việc lẫn tin nhắn cá nhân.

 

Hắn ưu tiên xử lý công việc trước, sau đó mới trả lời tin nhắn cá nhân. Cận Vi và Giang Luật đều nhắn hỏi tình hình của hắn, chuyện này cũng không có gì bất ngờ. Ngược lại, Lộ An Hòa cũng gửi tin nhắn đến, khiến hắn hơi ngạc nhiên.

 

Chu Thời Bùi mở ra xem.

 

Lộ An Hòa: [Anh Bùi, nghe nói anh tìm được Hạ Trí rồi. Đúng lúc em cũng đang ở một thị trấn nhỏ trong thành phố C, em xem bản đồ thấy cũng khá gần chỗ anh. Em qua đó chơi được không?]

 

Chu Thời Bùi nhìn tin nhắn, rồi đưa mắt về phía phòng tắm. Hạ Trí có vẻ chưa định về ngay.

 

Chu Thời Bùi: [Muốn qua thì cứ qua. Sao lại đến thành phố C?]

 

Tin nhắn vừa gửi đi chưa bao lâu, Lộ An Hòa còn chưa kịp trả lời thì Giang Luật đã gọi điện tới.

 

Chu Thời Bùi nhấc máy: "Alo?"

 

"Bảo An Hòa đừng qua chỗ cậu, cậu lại đồng ý rồi à?" Giang Luật hỏi thẳng.

 

"Ừ. Cậu ấy đếnthành phố C làm gì?"

 

"Tôi bảo nó đi đấy. Cha mẹ nó giao cho tôi trông coi, mà bên đó vừa hay có một dự án chuẩn bị khởi động, tôi muốn kéo nó vào làm cho bớt ăn chơi lêu lổng. Vừa vặn thị trấn nhỏ kia cũng chẳng có chỗ nào vui chơi, tôi cho nó theo để rèn giũa một chút, chứ ngày nào cũng chỉ biết hưởng thụ thì có ra gì." Giang Luật nói.

 

Chu Thời Bùi hiểu ngay. Bảo sao Lộ An Hòa đột nhiên nhắn tin hỏi hắn có thể qua không, chắc là chán quá rồi.

 

"Nhưng mà sao cậu lại đồng ý? Không định về ngay hả?" Giang Luật lại hỏi.

 

Chu Thời Bùi trầm mặc giây lát. Đầu dây bên kia dường như lập tức hiểu ra.

 

"Hạ Trí không chịu về với cậu?"

 

"Tôi vẫn chưa rõ suy nghĩ cụ thể của em ấy. Trước tiên cứ ở đây với em ấy một thời gian."

 

"Đúng là lạ thật. Lúc trước người muốn ở bên cậu là cậu ấy, giờ cậu tự tìm đến thì cậu ấy không chịu về nữa." Giang Luật cảm thán.

 

"Giang Luật, đừng nói vậy." Chu Thời Bùi nhẹ giọng đáp.

 

Giang Luật bật cười: "Được rồi, tôi không nói nữa. Cậu đúng là càng ngày càng hiền."

 

"Hạ Trí khác."

 

Nhưng khác thế nào, Chu Thời Bùi không nói tiếp.

 

Đáng lẽ ra hắn nên giận. Dù trước đây giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thì tình cảm hắn dành cho Hạ Trí, cậu là người rõ nhất. Ấy vậy mà cậu vẫn lặng lẽ rời đi, cắt đứt liên lạc hoàn toàn, điều đó thực sự khiến người ta chạnh lòng.

 

Nhưng hắn cũng biết rõ, để đưa ra quyết định này, người đau lòng nhất không phải là hắn, mà chính là Hạ Trí.

 

Một mình chạy đến nơi xa xôi như vậy, quyết tâm cắt đứt mọi liên hệ với hắn, người chịu tổn thương nhiều nhất chắc chắn không phải là hắn, mà là cậu.

 

Vậy nên hắn làm sao nỡ trách cậu?

 

Chiều nay, khi hắn gọi tên Hạ Trí, nhìn thấy cậu ngoan ngoãn bước đến bên mình, trong khoảnh khắc ấy, trái tim hắn mềm nhũn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

 

Những điều này, có nói cho Giang Luật nghe, chắc chắn anh ta cũng không hiểu.

 

"Khác thật, dù sao cũng là người mình thích." Giang Luật cười khẽ, "Thôi được rồi, cứ xem như cậu bận rộn suốt mấy năm nay, giờ có cơ hội nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Nếu Lộ An Hòa có gây chuyện bên đó, cậu cứ gọi cho tôi."

 

"Ừ." Chu Thời Bùi đáp, rồi cúp máy.

 

Hạ Trí vẫn chưa ra, Chu Thời Bùi tiếp tục trả lời tin nhắn, tiện thể hỏi Lộ An Hòa khi nào đến, có cần ai ra đón không.

 

Bên kia trả lời rất nhanh, nói rằng sẽ đến vào ngày mai, nghe chừng có vẻ rất háo hức. Cậu ta còn bảo hắn gửi định vị qua, nói không cần ai đón, tự mình tới là được.

 

Chu Thời Bùi gửi định vị cho Lộ An Hòa. Đang định đặt điện thoại xuống thì nhận được tin nhắn từ mẹ hắn.

 

Mẹ: [Tiểu Bùi, mẹ nghe nói con vội vã từ nước ngoài bay về thành phố C. Thế nào, đã gặp được người chưa?]

 

Chu Thời Bùi nhắn lại: [Con gặp rồi.]

 

Mẹ: [Vậy khi nào hai đứa về? Nhớ dẫn đứa nhỏ về cho mẹ gặp mặt đấy.]

 

Nhìn dòng tin nhắn, đôi mắt Chu Thời Bùi ánh lên một tia cười thoáng qua. Xem ra mẹ hắn còn sốt ruột hơn cả hắn.

 

Chu Thời Bùi: [Em ấy chưa chắc đã chịu theo con về.]

 

Mẹ: [Vậy thì con cố gắng thêm chút nữa đi.]

 

Chu Thời Bùi: [Vâng.]

 

Thực ra, hắn không vội như mọi người xung quanh.

 

Hạ Trí có những suy nghĩ và băn khoăn của riêng mình, hắn nhất định phải tôn trọng cậu.

 

Vừa nhắn tin xong, cửa phòng tắm mở ra. Chu Thời Bùi ngẩng đầu lên nhìn.

 

Hạ Trí vừa bước ra, trên người vẫn còn vương hơi nước, mái tóc mềm mại xõa xuống, trông như vừa mới sấy khô.

 

Hắn đưa tay đặt điện thoại sang một bên, sau đó lấy chiếc hộp chống ẩm trên tủ đầu giường, lấy máy trợ thính ra rồi vẫy tay gọi Hạ Trí.

 

Hạ Trí bước tới, Chu Thời Bùi nhân cơ hội nắm lấy tay cậu, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh.

 

Động tác tự nhiên mà vô cùng thân mật, nhưng hắn không hề cảm thấy có gì bất thường, như thể đây là chuyện hết sức bình thường. Điều đó khiến Hạ Trí có chút căng thẳng, nhưng rồi lại tự nhủ rằng có lẽ mình đang suy nghĩ quá nhiều.

 

"Có muốn tôi giúp em đeo không?" Chu Thời Bùi mở lòng bàn tay, lộ ra chiếc máy trợ thính.

 

Hạ Trí chỉ có thể đọc khẩu hình của hắn, mà Chu Thời Bùi cũng biết cậu có thể nhìn rõ. Nhưng lần này, Hạ Trí không hề có phản ứng gì.

 

Lẽ ra cậu nên đưa tay nhận lấy. Bình thường mỗi khi hắn đưa máy trợ thính cho cậu, điều đó có nghĩa là hắn muốn nói chuyện với cậu. Thế nhưng lúc này, Hạ Trí lại quên cả hành động.

 

Cuối cùng, vẫn là Chu Thời Bùi giúp cậu đeo lên. Chiếc máy trợ thính lạnh buốt tiếp xúc với tai khiến Hạ Trí theo phản xạ co người một chút, nhưng bàn tay của Chu Thời Bùi thì rất ấm áp.

 

"Ngày mai, An Hòa sẽ tới đây." Sau khi giúp cậu đeo xong, Chu Thời Bùi mới nói.

 

Hạ Trí nghe thấy cái tên này thì sững người. Chu Thời Bùi tưởng cậu đã quên mất Lộ An Hòa là ai, định giải thích, nhưng chưa kịp nói thì Hạ Trí đã phản ứng, chỉ gật đầu ra dấu [được]

 

Cậu chỉ hơi bất ngờ mà thôi, đồng thời trong lòng cũng có chút phức tạp. Dù gì thì trước đây, chính Lộ An Hòa là người đã vạch trần tình cảm của cậu dành cho Chu Thời Bùi. Nghĩ đến việc phải đối mặt với người này, cậu vẫn có chút không tự nhiên.

 

"Sao thế?" Chu Thời Bùi nhận ra cậu có tâm sự. Trong ký ức của hắn, Hạ Trí và Lộ An Hòa chưa từng có nhiều giao thiệp với nhau.

 

Hạ Trí lắc đầu: [Anh ấy đến đây làm gì?]

 

Chu Thời Bùi giải thích: "Anh trai cậu ấy bảo cậu ấy trông coi một dự án ở huyện bên, biết tôi và em ở đây nên muốn ghé chơi."

 

Hạ Trí không hỏi thêm nữa, Chu Thời Bùi cũng không nói gì thêm.

 

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Hạ Trí chợt nhận ra tay mình vẫn đang được Chu Thời Bùi nắm, cậu khẽ rụt lại. Cảm nhận được động tác của cậu, Chu Thời Bùi liền buông tay ra: "Ngủ đi."

 

Hạ Trí cụp mắt xuống, tay khẽ siết lại. Cậu không cử động, nhưng bờ vai đã bị Chu Thời Bùi nhẹ nhàng vỗ về.

 

"Hay là không ngủ được, muốn nói chuyện với tôi một lúc?"

 

Hạ Trí ngước lên nhìn hắn. Một lúc sau, cậu vẫn quyết định hỏi: [Anh sẽ ở đây bao lâu?]

 

Chu Thời Bùi nghe vậy thì bật cười, hỏi ngược lại: "Em muốn tôi ở lâu một chút hay đi sớm một chút?]

 

Hạ Trí không biết nên trả lời thế nào: [Anh còn rất nhiều việc phải làm ở thành phố A đúng không?]

 

Câu trả lời nước đôi, chẳng thể đoán được rốt cuộc cậu muốn hắn ở lại hay rời đi.

 

Chu Thời Bùi gật đầu, không phủ nhận: "Vậy tức là em muốn tôi về sớm?"

 

Hai tay Hạ Trí buông thõng hai bên, rõ ràng chỉ cần gật đầu là được, nhưng cậu do dự. Ngón tay vô thức siết chặt lấy vạt áo ngủ.

 

"Tôi có nhiều việc thật, nhưng vẫn có thời gian để ở bên em. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ đi." Chu Thời Bùi mỉm cười.

 

Mọi tâm tư của Hạ Trí đều hiện rõ trên mặt. Cậu muốn hắn ở lại lâu hơn, nhưng lại không chịu nói ra, như thể chỉ cần cất lời, thì mọi thứ sẽ không thể vãn hồi.

 

Chu Thời Bùi cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ vài câu đơn giản, nhưng lại khiến Hạ Trí cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

 

Đèn trong phòng tắt đi, bóng tối bao trùm lên tất cả. Hạ Trí nằm sát bên Chu Thời Bùi, nhưng không dám quá gần. Trước đây, cậu chưa từng hiểu thế nào là khoảng cách, là sự chừng mực. Còn bây giờ, chỉ cần được nằm cạnh hắn thế này, đã giống như một giấc mơ rồi.

 

Buổi chiều đã ngủ một giấc, nên bây giờ Hạ Trí không thấy buồn ngủ. Ngược lại, Chu Thời Bùi ngủ rất nhanh.

 

Hạ Trí lặng lẽ mở mắt, lén nhìn hắn trong bóng tối. Giống như ban ngày, dù chỉ có thể thấy được đường nét mờ nhạt, cậu vẫn cứ chăm chú nhìn như thế.

 

Nhưng Chu Thời Bùi không ngủ sâu như ban ngày. Cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm quá rõ ràng, đến mức khiến hắn không thể làm ngơ.

 

Cuối cùng, hắn giơ tay ôm lấy cậu.

 

Hạ Trí khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp. Cơ thể cậu theo phản xạ cứng đờ, nhưng ngay sau đó, bàn tay Chu Thời Bùi nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, như đang an ủi, cũng như đang nhắc cậu nên ngủ đi.

 

Cơ thể cứng ngắc từ từ thả lỏng. Hạ Trí khẽ nghiêng đầu, tựa vào lồ ng ngực của Chu Thời Bùi. Hơi thở ấm áp của hắn bao bọc lấy cậu, mang đến một cảm giác an toàn tuyệt đối.

 

Hạ Trí ngủ rất ngoan, từ trước đến nay vẫn vậy. Bị Chu Thời Bùi ôm vào lòng, cậu lập tức trở nên yên lặng.

 

Chu Thời Bùi mở mắt, cúi đầu nhìn người trong lòng mình, không nhịn được mà khẽ bóp nhẹ vành tai cậu.

 

Đôi tai nhạy cảm khiến Hạ Trí giật mình, theo phản xạ co rụt lại, nhưng rất nhanh sau đó cậu trở nên bất động.

 

Hạ Trí không còn muốn suy nghĩ về ý nghĩa của những hành động này nữa.

 

Cậu chỉ lẳng lặng tận hưởng vòng tay của hắn, sau đó, rụt rè vươn tay ôm lấy eo hắn.

 

Dù sao thì, lần này không phải do cậu chủ động.

 

Trong mơ màng, Hạ Trí chỉ có duy nhất một suy nghĩ như vậy.

 

Nằm trong vòng tay của Chu Thời Bùi, cậu luôn ngủ rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, hơi thở của cậu đã trở nên đều đặn.

 

Chu Thời Bùi chờ đến khi cậu ngủ say, mới vươn tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, sau đó nhắm mắt.

 

Thực ra, hắn chẳng cần hỏi gì thêm, bởi vì phản ứng của cơ thể con người sẽ không nói dối.

 

Bất kể lý do Hạ Trí muốn ở lại đây là gì, tình cảm của cậu dành cho hắn chưa từng thay đổi.

 

Điều duy nhất khác biệt, có lẽ là Hạ Trí đã học được cách kiềm chế.

 

Nhưng nhìn thấy cậu như thế này, Chu Thời Bùi không hề cảm thấy vui vẻ, mà chỉ thấy đau lòng.

Bình Luận (0)
Comment