Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 55

Chương 55: 

 

Hạ Trí định thần lại, quay người đi về phía nhà vệ sinh trước khi tìm Chu Thời Bùi. Nhưng khi bước ra từ đó, cậu bất ngờ chạm mặt một người không ngờ tới—Tần Thân.

 

Cậu không nghĩ đối phương đến tìm mình, nên định lách qua người hắn ta để rời đi. Không ngờ, Tần Thân đưa tay chắn trước mặt cậu.

 

"Cậu là Hạ Trí?"

 

Giọng nói của hắn ta trầm ấm, mang theo chút dò xét. Một giọng nói hay, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.

 

Hạ Trí hơi ngước mắt lên, lặng lẽ lùi lại một bước, giữ khoảng cách. Cậu không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, thể hiện rõ thái độ không muốn để ý đến hắn ta. Nhìn qua có vài phần lạnh lùng, kiêu ngạo.

 

Ai cũng biết, Hạ Trí không phải kiểu người dễ bắt chuyện.

 

Thà tiếp cận Chu Thời Bùi còn hơn cố thử từ Hạ Trí.

 

Nhưng rõ ràng, Tần Thân vừa mới trở về nước, chưa biết chuyện.

 

Hắn ta chỉ cảm thấy Hạ Trí ở bên Chu Thời Bùi lâu ngày, được sủng mà kiêu, không biết tự lượng sức mình.

 

Thế nhưng, hắn ta không hề tức giận. Ngược lại, chỉ cười nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy, người ta nói cậu như thế mà cậu không giận sao?"

 

Tần Thân cảm thấy hơi tiếc nuối.

 

Hắn ta cố ý để Bạch Dục vào đây, vốn muốn xem một màn kịch hay. Không ngờ Bạch Dục vô dụng đến thế, chỉ lạnh lùng châm chọc vài câu rồi rời đi.

 

Ngược lại, sự thờ ơ của Hạ Trí trước khiêu khích của Bạch Dục càng khiến hắn ta hứng thú hơn.

 

Hạ Trí vẫn không lên tiếng.

 

Tần Thân không cho cậu đi, cậu liền đứng yên tại chỗ, khẽ cúi mắt chờ xem bao giờ hắn ta mới tránh ra.

 

Cậu không hiểu.

 

Bây giờ người ta rảnh đến mức này rồi sao?

 

Đến mức bắt chuyện với một người không thể nói chuyện?

 

Bất ngờ, Tần Thân giơ tay lên, định chạm vào mặt cậu, ánh mắt hắn ta có thể gọi là ôn nhu.

 

Hạ Trí lập tức nghiêng đầu tránh đi.

 

Khiến cho khuôn mặt xinh đẹp kia lần đầu tiên có biểu cảm rõ ràng—khẽ nhíu mày.

 

Động tác của Tần Thân thoáng khựng lại giữa không trung. Sau đó, hắn ta ung dung thu tay về, nhàn nhã nhìn cậu: "Tránh gì chứ? Chỉ là chạm nhẹ một cái, chẳng lẽ Chu Thời Bùi chưa từng làm vậy với cậu sao?"

 

Nói rồi, hắn ta khẽ cười, giọng điệu đầy mờ ám: "Bạch Dục nói không sai, một thằng câm đúng là vô vị, nhạt nhẽo vô cùng. Bình thường cậu làm cách nào để lấy lòng Chu Thời Bùi trên giường?"

 

Ánh mắt Hạ Trí khẽ giãn ra, đồng tử hơi rung khi nhìn hắn ta.

 

Thật ra, có vài câu cậu không hiểu rõ lắm.

 

Không chỉ của Tần Thân, mà cả những lời của Bạch Dục trước đó cũng vậy.

 

Nhưng không thể phủ nhận rằng, mỗi câu bọn họ nói ra đều khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.

 

Thấy phản ứng của cậu, Tần Thân nhướng mày, tỏ vẻ hơi bất ngờ.

 

Sau đó, hắn ta cười như không cười hỏi: "Đừng nói với tôi là hai người còn chưa ngủ với nhau nhé?"

 

Hắn ta cố ý thăm dò.

 

Nhưng phản ứng trên khuôn mặt Hạ Trí lại gián tiếp xác nhận điều đó.

 

"Xem ra đúng là chưa từng."

 

Tần Thân lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối, ánh mắt nhìn Hạ Trí mang theo chút thương hại.

 

Hạ Trí không biết nên phản ứng thế nào.

 

Cậu và Chu Thời Bùi ngủ cùng nhau mỗi ngày, nhưng mơ hồ nhận ra rằng, từ "ngủ" mà Tần Thân nói đến, không giống với những gì cậu nghĩ.

 

Thực tế mà nói, rất ít người ở độ tuổi của Hạ Trí có nhận thức mơ hồ về vấn đề này.

 

Nhưng với hoàn cảnh của cậu, điều đó hoàn toàn dễ hiểu.

 

Tính cách cậu khép kín, tình cảm lạnh nhạt.

 

Từ nhỏ được nuôi dưỡng trong sự bao bọc, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

 

Những người xung quanh muốn giao tiếp với cậu đều là chuyện khó khăn, huống hồ là những kiến thức kiểu này.

 

Cha mẹ cậu còn chưa kịp phổ cập, vậy nên đối với cậu mà nói, những chuyện này gần như là một khái niệm trống rỗng.

 

"Ở bên hắn lâu như vậy, vậy mà hắn còn chưa chạm vào cậu..."

 

Tần Thân bật cười, giọng nói mang theo chút chế giễu: "Xem ra, hắn cũng không thích cậu lắm đâu."

 

Hắn ta nhìn Hạ Trí, thành công nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu bắt đầu thay đổi.

 

Tần Thân tiến lại gần hơn, cúi xuống nhìn thẳng vào Hạ Trí, đôi mắt hắn ta ánh lên vẻ mê hoặc: "Thích một người, biểu hiện trực tiếp nhất chính là khao khát chiếm hữu thể xác. Có vẻ như cậu không đủ hấp dẫn hắn."

 

"Cũng đúng thôi, đẹp đến mấy thì có ích gì? Câm vẫn là câm, không mở miệng được, trên giường đúng là chẳng có chút thú vị nào."

 

Hạ Trí lùi lại vài bước, bị ép đến mức vô thức tựa lưng vào bức tường phía sau.

 

Cậu ngước lên nhìn Tần Thân.

 

Từng lời hắn ta nói đều chạm đúng vào điểm yếu nhất trong lòng cậu.

 

Đôi mắt đẹp đẽ ấy loé lên tia dao động, trong đầu không ngừng phủ nhận—Không! Không phải như vậy!

 

Chu Thời Bùi đã nói thích cậu mà...

 

Nhưng rõ ràng, tâm trí Hạ Trí đã bắt đầu hỗn loạn.

 

Vì một phần trong những lời của Tần Thân, cậu đã tin.

 

Bởi vì cậu đã từng trải qua cảm giác đó.

 

Cậu đối với Chu Thời Bùi, chính là có thứ cảm xúc mà Tần Thân đang nói.

 

Vậy nên cậu mới vô thức muốn dựa vào hắn.

 

Nhưng Chu Thời Bùi, lần nào cũng đẩy cậu ra.

 

Hắn không có cảm giác đó với cậu.

 

Nhận thức này mới chính là điều khiến Hạ Trí đau khổ nhất.

 

Tần Thân rất giỏi nắm bắt lòng người, thấy Hạ Trí đã dao động, hắn ta lập tức tiếp tục dụ dỗ: "Đáng tiếc cho gương mặt đẹp như vậy... Hay là cân nhắc đến bên tôi đi? Hắn không thích cậu, nhưng tôi thì lại khá thích đấy."

 

Hạ Trí cúi đầu, không muốn nghe nữa.

 

Tần Thân nhìn cậu.

 

Nói thật, hắn ta không hứng thú với một kẻ câm.

 

Hạ Trí trong mắt hắn ta, vô vị đến cực điểm.

 

Đến giờ, hắn ta vẫn chưa nhìn ra được, ngoài gương mặt kia, cậu có điểm nào đáng để người khác yêu thích.

 

Không đáp lại ai, không phản ứng gì.

 

Dù bị đâm trúng điểm yếu, thì biểu cảm cũng chỉ có chút biến đổi mà thôi.

 

Giống như một con rối tinh xảo, vô cùng nhạt nhẽo.

 

Chu Thời Bùi đúng là có sở thích đặc biệt thật.

 

Nhưng đúng lúc đó—

 

"Hạ Trí."

 

Phía sau Tần Thân, một giọng nói quen thuộc vang lên.

 

Đôi mắt Hạ Trí lập tức ngước lên.

 

Trong tầm nhìn của Tần Thân, ánh mắt của Hạ Trí bỗng trở nên sáng rực, hoàn toàn khác biệt với vẻ thờ ơ ban nãy.

 

Lúc này, hắn ta mới nhận ra—

 

Thì ra người này có hai bộ mặt.

 

Đối với người khác thì lạnh lùng xa cách, nhưng đối với Chu Thời Bùi lại nhiệt tình như vậy.

 

Tần Thân đứng chắn trước mặt Hạ Trí, che khuất tầm nhìn của Chu Thời Bùi phía sau.

 

Từ góc độ của người thứ ba nhìn vào, tư thế của hai người họ lúc này trông vô cùng thân mật.

 

Nhanh chóng, Tần Thân rút ra một tấm danh thiếp, nhẹ nhàng nhét vào túi áo vest của Hạ Trí.

 

Hắn ta ghé sát tai cậu, hạ giọng nói nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Đây là danh thiếp của tôi. Nghĩ kỹ rồi hãy quyết định, nếu thông suốt thì đến tìm tôi."

 

Nói xong, Tần Thân xoay người lại, đối mặt với Chu Thời Bùi.

 

Hắn ta cười cười:"Tôi vừa trò chuyện với người yêu của cậu một chút, phát hiện rất hợp nhau. Chu tổng chắc sẽ không để bụng chứ?"

 

Hạ Trí đứng yên tại chỗ, nhìn về phía Chu Thời Bùi.

 

Chu Thời Bùi nhìn Tần Thân, dùng giọng điệu vô cùng ôn hòa để nói ra những lời hoàn toàn không mang ý tốt: "Tôi rất để ý. Mong Tần Tổng biết giữ chừng mực, tránh xa Hạ Trí một chút."

 

Tần Thân khựng lại một thoáng.

 

Nói thật, hắn ta hiếm khi thấy khí thế như vậy trên người Chu Thời Bùi—cảm giác như hắn đang thực sự tức giận.

 

Chỉ vì một Hạ Trí sao?

 

Năm đó, khi biết mối tình đầu của mình leo lên giường người khác, Chu Thời Bùi cũng chỉ cười nhạt chúc phúc.

 

Vậy mà lần này, hắn ta chỉ vừa đến gần Hạ Trí một chút, nói vài câu mà thôi—Chu Thời Bùi đã lập tức đưa ra lời cảnh cáo rõ ràng như vậy.

 

Nhưng dù Tần Thân có khó chịu với Chu Thời Bùi thế nào, Tần gia cũng sẽ không ngu dại mà vì chuyện này mà đắc tội với hắn.

 

Tần Thân nhún vai, sau đó quay lại nhìn Hạ Trí, giọng điệu mang theo chút ý tứ sâu xa: "Tôi xưa nay chỉ theo đuổi sự tự nguyện của đôi bên. Hạ Trí, đề nghị vừa rồi của tôi, cậu cứ từ từ suy nghĩ nhé."

 

Chu Thời Bùi không thèm để t@m đến hắn ta nữa, ánh mắt lập tức dịu đi khi nhìn về phía Hạ Trí, giọng nói cũng trở nên ấm áp hơn nhiều: "Anh thấy em đi lâu quá chưa quay lại, có chút lo lắng nên đến tìm. Sao chỉ đi vệ sinh mà mất nhiều thời gian thế?"

 

Hạ Trí lắc đầu.

 

Chu Thời Bùi đưa tay về phía cậu: "Chúng ta về thôi."

 

Hạ Trí bước đến bên cạnh hắn, theo hắn rời đi.

 

Nhưng trong lòng cậu vẫn còn vướng mắc—Cậu không thể tin những lời của Tần Thân.

 

Nếu Chu Thời Bùi không thích cậu, vậy tại sao hắn lại đối xử tốt với cậu?

 

Tại sao lại đồng ý ở bên cậu?

 

Chỉ đơn giản là để dỗ cậu quay về thôi sao?

 

Nhưng... Chu Thời Bùi có lý do gì để làm vậy chứ?

 

Tần Thân nhìn theo bóng lưng hai người, nụ cười trên mặt dần thu lại, sắc mặt có chút khó chịu.

 

Hắn ta ghét nhất là nhìn thấy Chu Thời Bùi thuận lợi hơn mình.

 

Từ nhỏ đến lớn, hắn ta luôn không ưa nổi người này.

 

Thế nhưng Chu Thời Bùi lại là kẻ hoàn hảo nhất trong thế hệ bọn họ, vừa có năng lực, vừa có danh tiếng, là người nổi bật nhất trong giới trẻ.

 

Tần Thân không có sở thích gì đặc biệt, chỉ đơn giản là không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình.

 

Cho nên hắn ta rất thích gây phiền phức cho người khác—

 

Giống như hôm nay, cố ý nói những lời đó với Hạ Trí.

 

Giống như năm đó, khi khiến mối tình đầu của Chu Thời Bùi lựa chọn mình vậy.

 

Cái cảm giác vặn vẹo khi giành giật được thứ mà người khác trân trọng, luôn khiến hắn ta cảm thấy thỏa mãn.

 

---

 

"Đang nghĩ gì thế?"

 

Chu Thời Bùi phát hiện Hạ Trí suốt đường đi đều thất thần, bèn nắm nhẹ lấy tay cậu, kéo cậu về thực tại.

 

Hạ Trí ngước lên nhìn hắn, rồi lại trầm mặc chuyển tầm mắt đi nơi khác.

 

Cậu không nên suy nghĩ như vậy về Chu Thời Bùi.

 

"Tần Thân đã nói gì với em?"

 

Hạ Trí ngừng bước, sau đó buông tay Chu Thời Bùi ra, chậm rãi ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Hắn nói anh không thích em.]

 

Chu Thời Bùi: "..."

 

Dù hắn là người luôn giữ thái độ bình tĩnh, cũng không thể không mắng thầm trong lòng một câu: "Thằng điên này."

 

Nhưng điều khiến hắn bực hơn cả, là rõ ràng Hạ Trí đã để lời đó trong lòng.

 

"Đừng nghe hắn nói linh tinh."

 

Chu Thời Bùi không hiểu sao Hạ Trí không có cảm giác an toàn.

 

Chẳng lẽ là do hắn làm chưa đủ tốt sao?

 

Hắn cúi đầu nhìn cậu, bất giác bắt đầu tự kiểm điểm lại mình.

 

Là do hắn đã làm gì khiến Hạ Trí bất an sao?

 

Hạ Trí khẽ gật đầu.

 

Cậu đương nhiên sẽ không vì vài câu nói của người ngoài mà nghi ngờ sự quan tâm của Chu Thời Bùi dành cho mình.

 

Cậu chỉ không hiểu...

 

Liệu tình cảm mà Chu Thời Bùi dành cho cậu, có thực sự giống với tình cảm cậu dành cho hắn không?

 

---

 

Buổi tiệc kết thúc, hai người cùng rời đi.

 

Vừa lên xe, Hạ Trí đã bắt đầu buồn ngủ, tựa đầu vào vai Chu Thời Bùi, dần chìm vào giấc ngủ.

 

Chu Thời Bùi cúi đầu nhìn người đang say ngủ bên cạnh mình.

 

Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cậu.

 

Khi về đến biệt thự, trời đã hơn mười giờ tối.

 

Hạ Trí tắm xong liền lên giường ngủ.

 

Từ sau buổi tiệc tiếp đón, cậu trở nên đặc biệt trầm lặng.

 

Bình thường, Hạ Trí vốn đã ít nói, tính cách cũng yên tĩnh, nhưng trước đây cậu luôn chủ động đến gần hắn, ôm hắn, hôn hắn, mỗi lần chỉ chịu ngoan ngoãn khi được hắn ôm vào lòng.

 

Thế nhưng tối nay, Hạ Trí chỉ lặng lẽ nằm bên cạnh hắn ngủ, rất giống dáng vẻ của cậu lúc hai người mới bắt đầu ngủ chung.

 

Chu Thời Bùi vẫn theo thói quen ôm cậu vào lòng.

 

Hạ Trí cảm nhận hơi thở quen thuộc của hắn, hơi ấm từ vòng tay hắn bao bọc lấy mình, đôi mắt bất giác trở nên cay cay.

Bình Luận (0)
Comment