Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch

Chương 64

Chương 64:

 

Sáng sớm, khi Hạ Trí vẫn chưa tỉnh, người của Chu Thời Bùi đã đến bệnh viện để báo cáo tình hình.

 

Hắn nhìn người đứng trước cửa, khẽ giơ tay ra hiệu im lặng, cẩn thận kéo chăn đắp cho Hạ Trí trước khi đứng dậy rời đi.

 

Hai người trao đổi ngay trước cửa phòng bệnh. Đối phương đã báo cáo toàn bộ lời khai của tất cả nhân viên trong bệnh viện tư kia, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

 

Chu Thời Bùi dùng một số biện pháp đặc biệt, khiến không ai dám nói dối hay che giấu điều gì. Mãi đến khi hắn lấy được toàn bộ thông tin, cảnh sát mới chính thức vào cuộc.

 

Cái gọi là "chỉnh sửa tâm lý" của bệnh viện đó thực chất chỉ là sự tra tấn bằng phương pháp thôi miên và sốc điện, kết hợp với những biện pháp phi nhân tính khác. Nói trắng ra, họ ép buộc bệnh nhân phải thừa nhận "lỗi sai", liên tục nhồi nhét vào tiềm thức của họ rằng làm như vậy là sai trái và sẽ bị trừng phạt.

 

Phương pháp " sốc điện trị liệu" mà họ nhắc đến, thực chất chính là tra tấn bằng giật điện.

 

Vì họ cam kết sẽ thấy kết quả chỉ trong vòng một tuần, nên ngay sau khi bị đưa vào đó, Hạ Trí đã phải chịu đựng cường độ "điều trị" cao gấp nhiều lần so với người khác.

 

Mỗi lần bác sĩ tâm lý thôi miên, họ đều đưa cho cậu một tờ giấy và cây bút. Chỉ cần Hạ Trí viết xuống cái tên "Chu Thời Bùi", cậu lập tức bị trừng phạt—hoặc là bị sốc điện, hoặc là bị nhốt dưới tầng hầm không có thức ăn, nơi không có một tia sáng, phải chịu đựng suốt cả ngày. Chúng muốn bào mòn tâm lý của cậu trước khi ép cậu "tái thiết lập" tư tưởng.

 

Thế nhưng, bất kể mức độ tra tấn có tăng lên bao nhiêu, mỗi lần bị thôi miên, Hạ Trí chỉ kiên trì viết đi viết lại cái tên "Chu Thời Bùi" trên trang giấy.

 

Ban đầu, những kẻ kia còn nghĩ rằng với dạng như Hạ Trí, có lẽ không cần phải tốn quá nhiều công sức. Thế nhưng sau hàng loạt thất bại, chúng dần mất kiên nhẫn.

 

Chúng ấn đầu cậu xuống nước, chỉ kéo lên khi cậu gần như ngạt thở, ép cậu phải thừa nhận cái gọi là "sai lầm".

 

Hạ Trí không nghe lời bọn chúng, thế nên tất cả các biện pháp “điều trị” mà bệnh viện dùng để đối phó với “bệnh nhân” đều được áp dụng lên người cậu. Trong suốt ba ngày, ngày nào cậu cũng phải chịu đựng những “phương pháp điều trị hiệu quả cao” đó.

 

Hạ Trí tự mình trốn ra ngoài. Khi bị nhốt trong phòng, toàn thân cậu đã ướt sũng.

 

Trong bệnh viện kia có một gã nhân viên thấy cậu xinh đẹp, nhân lúc buổi tối lén vào phòng cậu, kết quả cậu phản kháng quá kịch liệt, gã liền tức giận kéo cậu vào phòng tắm, ấn đầu cậu vào bồn tắm, khiến cậu hít thở không thông.

 

Thấy Hạ Trí không còn sức lực để phản kháng, gã buông lỏng cách giác, ngay lúc này Hạ Trí bỗng dùng hết sức đẩy ngã gã, đầu gã đập vào vách tường, nhân lúc gã còn đang choáng váng, cậu liền nhanh tay đập vào đầu gã vài cái, chờ đến khi gã ngất đi cậu mới nhanh chóng rời đi.

 

Khi tỉnh lại, gã phát hiện áo khoác và thẻ ra vào trong phòng đã biến mất. Bên ngoài, có người hô hoán rằng Hạ Trí đã trèo tường bỏ trốn. Những vết thương trên người cậu, cùng cánh tay gãy, đều là do ngã xuống khi leo qua bức tường ấy.

 

Chu Thời Bùi nghe xong, ánh mắt không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Bọn chúng đang ở đâu?"

 

Khi cảnh sát đến, họ đã đưa những kẻ đó đi, nhưng có vẻ như bệnh viện này có người đứng sau bảo vệ chúng.

 

"Ừm." Chu Thời Bùi gật đầu, vẻ mặt bình thản như thường: "Giao cho luật sư xử lý là được."

 

Những bệnh viện như thế này có kẻ chống lưng cũng chẳng có gì lạ. Chu Thời Bùi không hề bất ngờ, nhưng lần này, không chỉ bệnh viện, mà cả những kẻ đứng sau nó, hắn đều sẽ không để yên.

 

"Đúng rồi, chuyện nhà họ Hạ, giúp tôi nhắn một câu." Giọng điệu hắn vẫn bình thản, nhưng càng như vậy, chứng tỏ tâm trạng hắn lúc này càng tệ. "Tôi thấy ông nội của Hạ Trí, từ sau khi con trai mất, tinh thần cũng không còn ổn định nữa. Tốt nhất nên đưa vào viện dưỡng lão, tôi sẽ đích thân thu xếp, để ông ta an tâm dưỡng già, không cần ra ngoài nữa."

 

"Tôi hiểu rồi." Đối phương khẽ gật đầu.

 

"Còn nữa, Mẫn Nghiêm, giúp tôi chọn hai người, từ giờ chuyên theo sát Hạ Trí."

 

Người đàn ông được gọi là Mẫn Nghiêm lần nữa gật đầu: "Được, tôi sẽ sắp xếp."

 

Vừa dứt lời, trong phòng bệnh bỗng có tiếng động. Chu Thời Bùi lập tức xoay người, vừa mở cửa ra đã thấy Hạ Trí đứng đó, đi chân trần, ánh mắt hoảng loạn. Nhìn thấy Chu Thời Bùi, cậu ngay lập tức lao tới ôm chặt lấy hắn.

 

Mẫn Nghiêm thấy vậy, rất biết ý mà rời đi.

 

Chu Thời Bùi cúi đầu nhìn Hạ Trí, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bế cậu lên. Hạ Trí dùng cánh tay không bị thương ôm lấy cổ hắn, siết rất chặt, như thể sợ hắn sẽ biến mất. Dù không nói một lời, Chu Thời Bùi vẫn có thể cảm nhận được sự bất ổn trong cảm xúc của cậu.

 

Sau khi đặt Hạ Trí trở lại giường, cơ thể cậu vẫn cứng đờ, nhưng tay thì nhất quyết không chịu buông hắn ra.

 

Chu Thời Bùi nhìn xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Trí, chậm rãi gỡ ra rồi giữ trong lòng bàn tay mình. Lúc này, Hạ Trí mới dần thả lỏng.

 

Chu Thời Bùi ngồi xuống bên cạnh, ôm cậu vào lòng. "Đừng sợ, anh ở đây, sẽ không đi đâu cả."

 

Hạ Trí lặng lẽ dựa vào hắn, đôi mắt cụp xuống, không có chút động tĩnh nào.

 

Chu Thời Bùi cúi nhìn cậu, trong lòng xót xa nhưng không nói gì. Mãi đến khi cảm xúc của Hạ Trí dường như đã ổn định hơn, hắn mới lên tiếng.

 

"Hạ Trí."

 

Nghe thấy giọng hắn, Hạ Trí mới có phản ứng. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn hắn.

 

Chu Thời Bùi giơ tay, lòng bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên má cậu, dịu dàng hỏi: "Có thể gọi tên anh một lần nữa không? Giống như hôm qua vậy."

 

Hạ Trí hơi sững lại, không lên tiếng.

 

Chu Thời Bùi biết không thể vội, có thể mở miệng đã là một bước tiến lớn. Nhưng hắn vẫn chờ đợi, vẫn mong cậu có thể gọi tên mình như hôm qua.

 

"Anh muốn nghe em gọi lại một lần nữa." Hắn nói.

 

Đôi mắt Hạ Trí thoáng dao động. Cậu siết chặt tay Chu Thời Bùi, mất một lúc lâu mới mở miệng.

 

Lâu như vậy không nói chuyện, muốn cất giọng trở lại thực sự rất khó. Cậu cố gắng từng chút một, chậm rãi phát âm từng chữ.

 

"Chu... Thời... Bùi."

 

Giọng điệu vẫn còn gượng gạo, không được trôi chảy như hôm qua, nhưng từng chữ đều rõ ràng. Nhìn thấy cậu cố gắng đến nhường ấy, lòng Chu Thời Bùi tràn đầy tự hào.

 

"Ừ, anh nghe thấy rồi."

 

Giọng hắn dịu dàng đến cực hạn.

 

Hạ Trí nghe vậy, ngước mắt nhìn hắn, lại chủ động gọi thêm một lần: "Chu... Thời... Bùi."

 

Chu Thời Bùi khẽ cười, ôm chặt lấy cậu vào lòng.

 

Hạ Trí lặng lẽ dựa vào ngực hắn, dường như cảm nhận được niềm vui của hắn từ nhịp đập trong lồ ng ngực. Đến lúc này, cậu mới thật sự có cảm giác an toàn.

 

Hạ Trí hồi phục rất nhanh. Sau vài ngày được Chu Thời Bùi chăm sóc, tâm trạng cậu đã khá hơn nhiều, ít nhất là không còn bài xích người khác nữa. Nhưng rõ ràng, chuyện này đã để lại một bóng ma không nhỏ trong lòng cậu.

 

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là cậu không thể rời xa Chu Thời Bùi. Dù không còn quấn lấy hắn từng giây từng phút như ban đầu, nhưng chỉ cần hắn đi lâu một chút, cậu sẽ lập tức xuống giường đi tìm.

 

Vì thế, Chu Thời Bùi luôn cố gắng không rời cậu quá nửa tiếng.

 

Trong thời gian nằm viện, Hạ Trí cũng bắt đầu luyện tập lại khả năng ngôn ngữ. Việc này với cậu không dễ dàng gì, mỗi lần mở miệng đều phải cố gắng từng chút một, nhiều khi còn phải dùng tay để diễn đạt. Dù vậy, Chu Thời Bùi không cho phép cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu khi ở trước mặt hắn.

 

Dù Hạ Trí nói chậm, diễn đạt không trôi chảy, hắn cũng kiên nhẫn lắng nghe, từng chút một xác nhận ý của cậu.

 

Hạ Trí biết Chu Thời Bùi không chê cậu nói kém, cũng không ngại nghe cậu chậm rãi diễn đạt, nên khi giao tiếp với hắn, cậu không có áp lực.

 

Và cuối cùng, đến gần ngày xuất viện, ba từ mà Hạ Trí nói trôi chảy nhất… vẫn là tên của Chu Thời Bùi.

 

Chu Thời Bùi không nói với bất kỳ ai về việc Hạ Trí nhập viện. Cậu cần một môi trường yên tĩnh, rõ ràng lúc này không thích hợp để tiếp khách. Mấy ngày trước, khi phản ứng căng thẳng của cậu còn nghiêm trọng, ngoại trừ hắn ra, ngay cả bác sĩ cũng phải có hắn bên cạnh trấn an mới có thể tiếp cận.

 

Nhưng dù vậy, vẫn có người lần ra được bệnh viện này.

 

Chủ của cơ sở y tế kia đã đích thân đến, tay xách theo giỏ hoa quả và đủ loại quà cáp, định tới thăm bệnh. Tuy nhiên, khi vừa đến cửa phòng bệnh của Hạ Trí, gã đã bị Mẫn Nghiêm chặn lại.

 

Bên trong, Hạ Trí cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cậu quay đầu nhìn về phía Chu Thời Bùi. Lúc này, hắn vừa gọt xong một quả lê, đưa tới trước mặt cậu, giọng nói dịu dàng: "Em ăn hoa quả trước, anh ra ngoài xem một chút."

 

Hạ Trí nhận lấy, nhẹ gật đầu, chậm rãi nói: "Vậy... anh mau quay lại."

 

“Được." Chu Thời Bùi bật cười, đặt con dao gọt trái cây xuống, xoa nhẹ lên tóc cậu, sau đó mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

 

Nhưng ngay khi bước ra ngoài, nét mặt hắn lập tức lạnh đi. Sự dịu dàng trong phòng bệnh hoàn toàn biến mất, thậm chí ngay cả vẻ ôn hòa thường ngày cũng không còn. Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn người đàn ông đứng đó.

 

Người kia đành gượng cười, chủ động mở lời trước: "Chu tổng, lần này tôi đến là để đích thân xin lỗi anh và cậu Hạ. Tôi không ngờ chuyện lại gây ra tổn hại lớn đến vậy. Đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm, tôi cũng không biết cấp dưới lại hành xử như thế. Họ không biết thân phận của cậu Hạ. Hay là thế này, những kẻ đó, tôi giao hết cho anh xử lý, hoặc để tôi thay anh giải quyết, nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng, được chứ?"

 

Rõ ràng, gã định đẩy những kẻ làm việc trực tiếp trong bệnh viện ra làm vật hy sinh, giữ lại mạng lưới phía sau.

 

Chu Thời Bùi chỉ hờ hững nhìn Mẫn Nghiêm một cái, lạnh nhạt nói: "Tiễn khách."

 

"Chu tổng—" Người kia không ngờ hắn lại cự tuyệt dứt khoát đến vậy, sắc mặt thay đổi liên tục, vừa định bước lên một bước đã bị chặn lại.

 

Chu Thời Bùi chẳng buồn nghe thêm, quay người đẩy cửa vào phòng bệnh.

 

Bên trong, Hạ Trí vẫn ngồi yên, trên tay vẫn cầm quả lê, nhưng một miếng cũng chưa ăn. Cậu cứ lặng lẽ chờ hắn quay lại.

Bình Luận (0)
Comment