Thanh Ngọc Án

Chương 3

Hoàng Phủ Duật lẳng lặng nghe hắn nói, vẫn chưa mở miệng, cũng không có hành động gì, nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu nghĩ đợi lát nữa làm sao một quyền đánh bất tỉnh hắn, rồi mới rời đi nơi này.

“Ta giúp ngươi bắt hỉ khăn.”

Lời hắn thốt ra không bao lâu, Hoàng Phủ Duật trước mắt một mảnh ánh sáng.

Ánh sáng làm cho hắn nheo mắt  lại, người trước mặt khuất trong tối, mặt có chút thấy không rõ lắm, chỉ loáng thoáng, Hoàng Phủ Duật tựa hồ thấy hắn hướng mình lộ ra tươi cười.

Ấm áp cười.

“Đã đói bụng. . . . . . Khụ khụ khụ ” Hắn khom người che miệng ho khan. Chờ sau khi hắn ngừng ho, hai má hắn đã đỏ lên, hơi thở vi suyễn.

Hắn lộ ra nụ cười áy náy. “Thực xin lỗi, ta thân thể không tốt lắm. Bụng đói không?”

“Tàm tạm”.

“Đến ăn một chút gì đi.” Bạt Thác Vô Nhược đi đến bên cạnh bàn, gắp chút đồ ăn vào trong bát.

Hoàng Phủ Duật lúc này mới thấy khuôn mặt hắn, sắc mặt so với người bình thường tái nhợt hơn rất nhiều, diện mạo bình thường, nhưng trên người hắn lại phát ra một cỗ khí chất tao nhã.

Cùng với bộ dáng hắn tưởng tượng, có chút không giống.

Hắn nghĩ đến Bạt Thác Vô Nhược người này phải là cường thế, không nghĩ tới người của hắn cũng bình thường như tên hắn, chán ghét.

“Còn chưa có giới thiệu với ngươi, tên của ta là Bạt Thác Vô Nhược, còn ngươi?” Hắn lễ phép hỏi lại.

” Hoàng Phủ Duật “. Hắn cũng rõ ràng, hoàn toàn không tính toán giấu diếm, báo ra tên thật.

Bạt Thác Vô Nhược ngớ ra một chút, nghi hoặc : “Ngươi không phải Tử Hồng công chúa?”

“Đó là hoàng tỉ ta”.

“”Vậy ngươi là . . . . . ?”

“Ta là đệ đệ nàng.”

“Đệ đệ? !” Hắn hoảng sợ. ” Cho nên ngươi là thân nam nhi?” Hắn vẻ mặt kinh ngạc.

“Không giống sao?”

“Ngươi. . . . . . nhìn tốt lắm. . . . . .”

Cũng khó trách, Bạt Thác Vô Nhược bộ dạng bình thường như vậy, đại khái là lần đầu thấy một thiếu niên anh tuấn như hắn, cho nên mới phân không rõ hắn là nam hay nữ. Hoàng Phủ Duật ở trong lòng hừ cười.

Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Phủ Duật nghe qua không dưới trăm ngàn lời ca ngợi dung mạo của hắn. Mà chính hắn cũng biết hắn ngày thường đoạt tầm mắt người khác như thế nào, ít nhiều có chút kiêu ngạo.

Hỉ quan trên đầu hắn rất nặng, hắn lắc lư đến trước bàn ngồi xuống, bưng lên bát Bạt Thác Vô Nhược đã gắp thức ăn cho hắn, mau chóng lấp thức ăn cho đầy cái bụng đói.

Bạt Thác Vô Nhược thấy hắn tự nhiên như thế không khỏi giật mình, ngồi bên cạnh hắn, phát ngốc.

Hoàng Phủ Duật lạnh mắt liếc hắn: ” Ngốc cái gì? Ngươi cũng ăn a.”

Đợi lát nữa điền đầy bụng, hắn còn phải chạy lấy người. Phải dưỡng tinh thần mới được.

“. . . . . . Hảo.” Bạt Thác Vô Nhược lên tiếng trả lời, bưng bát dùng bữa.

Một chén cơm rất nhanh hết, buông bát, nhìn thấy bầu rượu trên bàn, hắn liền rót cho mình một chén, rồi sau đó bưng lên uống cạn một hơi, rượu ngọt ngào, hắn thấy một chén nhỏ còn chưa đủ, dứt khoát cầm lấy bầu rượu ngửa đầu uống, đến ngụm cuối cùng hắn nhớ tới còn có Bạt Thác Vô Nhược, mới buông bầu rượu rót cho hắn ta một chén ” Còn sót lại, cho ngươi đi”.

“Cảm tạ. . . . . . Cảm tạ.”

Hắn lại nâng chung trà lên, đem nước trà toàn bộ nhập bụng.

Hoàng Phủ Duật dỡ xuống y phục trên người :” Ngươi có quần áo  không?”

“Ta đưa cho ngươi.” Từ tủ quần áo lấy ra một bộ y phục màu trắng đưa cho hắn.

Hoàng Phủ Duật tiếp nhận mặc vào, chuẩn bị xong, tính toán lập tức rời khỏi hoàng cung, hắn phải vội vã quay về Viêm Di quốc.

“Ngươi phải đi ?”

“Đối, ta chỉ là thay thế Hồng nhi sang đây, không tính toán ở lâu.”

“Nhưng. . . . . . Ngày mai còn phải hướng phụ hoàng thỉnh an, ngươi đi rồi, ta nên làm sao?”

Hoàng Phủ Duật thật ra không nghĩ tới vấn đề này, bất quá này cũng không phải chuyện của hắn, người phải lo lắng là Bạt Thác Vô Nhược, sau khi hắn rời đi, trách nhiệm này liền bỏ lại trên người Bạt Thác Vô Nhược.

Hồng nhi được gả sang đây là sự thật, hôm nay ở đại điện Huyền Vũ quốc chúng thần đều có thể làm chứng, Hồng nhi đã thành người của bộ tộc Bạt Thác, nữ nhân gả đi rồi như nước tràn khỏi bát, cùng Viêm Di quốc không còn can hệ. Hồng nhi ở Huyền Vũ quốc mất đi, cũng là trách nhiệm của Huyền Vũ quốc.

“Đó là chuyện của ngươi.”

Hắn bỏ lại một câu, cước bộ rời đi.

Chân trái hớn hở bước ra khỏi hỉ phòng đỏ thẫm, đột nhiên thân thể hắn cứng đờ, một cỗ táo nhiệt từ dưới bụng dâng lên, hắn hoài nghi xoay người trừng Bạt Thác Vô Nhược trong nội thất. “Ngươi hạ dược gì trong rượu?”

“Dược. . . . . .” Bạt thác vô nhược sửng sốt, chính mình mới vừa rồi cũng uống một ngụm nhỏ, chỉ một thoáng một cỗ nhiệt khí khó hiểu từ dưới bụng cũng dâng lên :”.”Ta, ta. . . . . . Đây là cái gì?”

Hoàng Phủ Duật trở lại trong phòng, đem cửa đóng lại.

Bước một bước đã tới trước mặt hắn: “Ngươi đối ta hạ xuân dược?”

Bạt Thác Vô Nhược liên tục lắc đầu, phủ nhận, “Ta. . . . . . Ta không có. . . . . . Ta cũng không rõ ràng. . . . . .” Toàn thân khô nóng, cái trán thấm mồ hôi.

Hoàng Phủ Duật căn bản không tín nhiệm hắn, trong đầu đột nhiên nghĩ đến, nếu hôm nay là Hồng nhi, vạn nhất Hồng nhi uống xong rượu, như vậy, như vậy, Hồng nhi không phải bị người trước mắt cướp đi trong sạch?”

Quả nhiên người này cũng không giống bề ngoài như vậy.

Cầm thú!

Một đạo lửa giận nổi lên, hơn nữa trong cơ thể còn có dục hỏa. Làm cho Hoàng Phủ Duật mất lý trí.

Hắn thô lỗ túm trụ cổ tay Bạt Thác Vô Nhược ném lên giường :” Nghĩ muốn ở phía trên sao? Nếu khát vọng như vậy ta đến thỏa mãn ngươi!”

“Ngươi làm gì?” Hắn thu nhanh vạt áo, liên tục lui về sau.

” Nghĩ động vào Hồng nhi sao, ta muốn cho ngươi vì việc này trả giá đắt”.

===

Oài, vẫn chưa có xôi thịt nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment