Thanh Ngọc Án

Chương 55

Hết ngược thụ giờ tới ngược công rồi, nếu không phải  HE chắc ta bỏ của chạy lấy người quá mấy nàng ơi. T^T

======

Bạt Thác Vô Nhược lâm vào hôn mê, Hoàng Phủ Duật cả ngày đắm chìm trong bi thương, ngay cả lâm triều cũng không màng, chính sự bị ném sang một bên.

Hắn hoang phế, toàn bộ đại thần đều biết chuyện.

Khuyên răn, tất nhiên không thiếu được.

Chính là, mỗi khi đại thần tiến vào cung khuyên răn, đều bị Hoàng Phủ Duật đuổi ra khỏi cung.

Hắn nghe không vào những thứ đạo lý chó má này.

Hắn không phải hoàng đế!

Hắn cũng là một phàm phu tục tử, hắn cũng có bi thương, có quyền được có người mình yêu.

Này tấu chương, này chính sự, hắn cũng không muốn trông nom .

Hắn phải bồi Bạt Thác Vô Nhược, bồi y đi đến hành trình cuối cùng, y không phải cô độc một mình, y còn có hắn.

Mấy ngày chưa hảo hảo ăn cơm, gương mặt Hoàng Phủ Duật gầy đi nhiều, tinh thần thoạt nhìn vô cùng uể oải.

Cửa phòng bị một cỗ lực đạo đẩy ra, một gã thanh niên áo lam đi vào.

“Hoàng Thượng……”

Ánh mắt không hề rời khỏi Bạt Thác Vô Nhược, Hoàng Phủ Duật lãnh đạm nói: “Ngay cả ngươi cũng muốn nói lý lẽ với trẫm sao?”

“Không, không phải, Hoàng Thượng…… Cái kia ──” Mị ảnh cúi đầu, muốn nói lại thôi.

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Thuộc hạ…… Cho rằng trên đời này còn có một người có thể cứu Bạt Thác công tử.”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Duật vẻ mặt không hề kích động, lạnh lùng thản nhiên, “Mị ảnh, ngươi đừng đem trẫm ra đùa. Mấy ngày nay, trẫm từ dân gian thỉnh vô số đại phu đến xem…… Kẻ nào cũng nói bệnh của y đúng là không thể trị hết ……”

Mị ảnh đi tới phía trước vài bước, “Không, tánh mạng Bạt Thác công tử còn có thể cứu được! Trên đời này…… Chỉ có ‘người kia’ có thể cứu Bạt Thác công tử.”

Mị ảnh ngữ khí kiên quyết, khiến cho Hoàng Phủ Duật chú ý.

Trầm mặc một lát, hắn quay đầu lại, “Ngươi nói người kia ── là ai?”

Mị ảnh ngẩng đầu đón nhận tầm mắt Hoàng Phủ Duật, lần đầu tiên cùng hắn đối diện, “Người nọ đúng là thần y, ẩn cư nơi thâm sơn, cho nên thỉnh Hoàng Thượng tự mình lên núi gặp hắn. Chỉ có như vậy, Bạt Thác công tử mới có cơ hội được cứu.”

Cổ mộc cao ngất, thẳng vào phía chân trời.

Dưới sự chỉ dẫn của Mị ảnh, Hoàng Phủ Duật không dám lỡ một bước, một đường đi theo sát Mị ảnh.

Vượt qua núi non trùng điệp, không nghỉ ngơi, không đình trệ, cuối cùng, tìm gần một ngày, hao hết thiên tân vạn khổ, bọn họ mới đến được sơn lâm thâm xử.

Hoàng Phủ Duật dừng lại trước căn nhà nhỏ. “Hắn thật sự có thể cứu Bạt Thác Vô Nhược?”

“Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, y thuật của hắn, nhất định có thể làm cho Bạt Thác công tử thoát ly hiểm cảnh.”

Khẳng định của Mị ảnh khiến cho Hoàng Phủ Duật tin tưởng tăng lên, bất an dần dần tiêu hoãn.

Nâng chân lên, hướng về phía căn nhà rảo bước tiến lên.

Mị ảnh dừng lại tại chỗ, trù trừ không tiến.

Hoàng Phủ Duật đi phía trước cũng không chú ý tới sự khác thường của Mị ảnh, hắn dừng lại trước cửa gỗ đóng chặt, gõ vài cái. “Có người ở sao?”

Không có người lên tiếng trả lời.

Lần thứ hai gõ thêm vài cái. “Thất lễ, xin hỏi có người ở bên trong không?”

Đứng đợi bên ngoài một lúc, mặc dù nghĩ muốn rời đi, nhưng vừa nghĩ tới Bạt Thác Vô Nhược còn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, sinh mệnh giờ đây tính từng giây từng khắc, có lẽ đây là cơ hội duy nhất có thể cứu y, hắn không thể dễ dàng buông tha.

Đưa tay, tiếp tục gõ . “Có người ở bên trong không?”

“…… Là ai?”

Vừa nghe có người lên tiếng trả lời, Hoàng Phủ Duật vui sướng, vội vàng trả lời: “Trẫm là Viêm Di quốc hoàng đế.”

Dứt lời, bên trong nhất thời không có thanh âm, qua hồi lâu vẫn chưa truyền ra thanh âm, Hoàng Phủ Duật nghĩ người nọ không nghe thấy, gọi thêm một lần, “Trẫm là hoàng đế Viêm Di quốc.”

“…… Trở về.”

“A?”

“Trở về.”

Nghe thấy hắn khẩu khí ương ngạnh tự đại, tức giận trong đầu Hoàng Phủ Duật dâng lên, nhưng lại băn khoăn đến sinh mệnh Bạt Thác Vô Nhược, đành phải hoãn hạ phẫn nộ.

“Trẫm là hoàng đế, chỉ cần ngươi theo trẫm quay về hoàng cung một chuyến, ngươi muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu trẫm cũng có thể cho ngươi.”

“Ta không cần những thứ vô nghĩa đó. Trở về đi.”
Bình Luận (0)
Comment