Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1030 - Chương 1030. “Chạy Trốn Tuyệt Cảnh” (3)

Chương 1030. “Chạy Trốn Tuyệt Cảnh” (3)
Chương 1030. “Chạy Trốn Tuyệt Cảnh” (3)

Trải nghiệm lại “Chạy Trốn Tuyệt Cảnh”, ít nhất phải xếp hàng chờ một tiếng đồng hồ, tuy rằng thời gian xếp hàng này không phải quá dài ở các công viên giải trí khác, nhưng... bên cạnh đã có hai hạng mục ít người hơn rất nhiều.

“Hay là chúng ta tới Nhà Ma Ác Mộng thử đi? Thông qua được Nhà Ma Ác Mộng, mới có thể chơi Khủng Khiếp Cuối Cùng.” Có fans đề nghị.

“Ừm, dù sao thì đến cũng đã đến rồi.” Có người tán thành.

Kiều Lương vội vàng lắc đầu: “Ta không muốn đi! Ít người như vậy chắc chắn là có nguyên nhân! Ta nhất định sẽ bị dọa cho khóc thôi!”

Các fans đưa mắt nhìn nhau, trực tiếp xách Kiều Lương lên: “Vậy thì càng phải đi! Đã nói là cùng tiến cùng lùi mà, không ai được bỏ chạy!”

Kiều Lương bị đám người lôi kéo mang đến trước cửa vào hạng mục “Nhà Ma Ác Mộng”.

“Nhanh lên, đứa nào sợ đứa đó làm cháu!”

“Không phải lão Kiều ngươi hô mưa gọi gió ở ‘Be Quiet’ sao? Mau lên, ngươi đi vào trước đi!”

“Ngươi xem trên tờ tuyên truyền này cũng đã viết, mức độ kinh dị của hạng mục Nhà Ma Ác Mộng này rất vừa phải, không phải doạ người nhất...”

Mọi người lần lượt dụ dỗ, mốn đưa Kiều Lão Thấp đi trải nghiệm một lần.

Kiều Lão Thấp cũng dần dần bị nói đến mức lung lay rồi.

Đúng vậy, trên tờ tuyên truyền đã viết rõ ràng “mức độ kinh dị vừa phải”, hơn nữa quá trình rất ngắn, chắc sẽ không quá doạ người đâu?

Nhưng mà chuẩn bị cất bước, hắn nhìn thấy bên cạnh cửa vào có mấy thanh niên cơ bắp cuồn cuộn sắc mặt trắng bệch bước đi ra, cảm giác sắp ngất đi bất cứ lúc nào.

Mấy cô gái vừa mới đi ra thì khóc vô cùng thê thảm, ai nấy đều khóc đến mức nhoè lớp trang điểm trên mặt.

“Đáng sợ quá đi!”

“Để lại ám ảnh tâm lý cho ta luôn rồi hu hu hu!”

“Lại còn phải thuộc lòng từng bước của trò chơi, còn không bằng giết ta đi!”

Mấy du khách đi ra từ bên trong vốn không có dự định đi vào trong “Khủng Khiếp Cuối Cùng”, hoặc là đi dạo mê cung Hoàng Kim, hoặc là quay lại “Chạy Trốn Tuyệt Cảnh”, dường như chẳng hề mảy may muốn ở lại nơi này.

Kiều Lương nhạy bén cảm nhận được tình hình không lành.

Toang rồi toang rồi!

Cái này má nó tuyệt đối không phải “mức độ kinh dị vừa phải”!

Nghĩ kỹ cũng đúng, game có “độ khó khá cao” với tổng giám đốc Bùi là kiểu như “Quay Đầu Là Bờ”, vậy thì “mức độ kinh dị vừa phải” là mức độ gì chứ, suy diễn một chút là có thể biết.

Lần này đừng nói là Kiều Lương, ngay các đám fans nôn nao muốn thử cũng có người bắt đầu đánh trống lui binh rồi.

“Hay là chúng ta... tiếp tục quay về xếp hàng chờ ở ‘Chạy Trốn Tuyệt Cảnh’ đi? Hiện tại xếp hàng còn có thể chơi sớm một chút.”

“Đừng có mới ở cửa đã nhát gan vậy chứ? Nói ra quá mất mặt rồi!”

“Khà khà, không tìm chết thì sẽ không chết, đạo lý này tại sao không hiểu chứ?”

“Đến cũng đã đến rồi là cách nghĩ sai lầm nhất trên thế gian này! Chúng ta đừng để bị mắc lừa, không phải loại trải nghiệm nào chúng ta cũng đều phải đi trải nghiệm...”

Trong nhóm xuất hiện tình huống chia rẽ.

Giống như lúc đám bạn cùng nhau đi chơi công viên giải trí, luôn có một bộ phận sẽ gõ trống lui binh ở cửa nhà ma, chính xác mà nói làm như vậy không phải chỉ vì sợ hãi, mà còn là vì nhận thức khá rõ rốt cuộc bản thân nhát gan đến mức nào.

“Các ngươi... các ngươi đang xếp hàng sao?” Một giọng nói vang lên.

Đám người Kiều Lương do dự mãi không quyết, liên tục nhảy ra bước vào hàng đang xếp ở cửa, người phía sau cũng không biết bọn họ có muốn vào hay không, cho nên mới hỏi một câu.

Kiều Lương quay đầu lại nhìn, là một thanh niên tươi tỉnh gương mặt chính trực để tóc húi cua mang theo nụ cười mỉm nhìn bọn họ.

“Hả, ngại quá, người vào trước đi.” Kiều Lương và các fans nhường đường.

Thanh niên tươi tỉnh không vào bên trong ngay, mà dò hỏi: “Ngươi là... Kiều Lão Thấp sao?”

Kiều Lương sững người, như vậy mà cũng có thể gặp được fans sao?

Có điều ngẫm nghĩ cũng đúng thôi, lớp du khách đầu tiên đến Palpitation Hotel phần lớn đều là fan cứng của Đằng Đạt, nếu đã là fan cứng, thì từng xem qua series video “Tác Phẩm Phong Thần” cũng là chuyện rất bình thường.

“Đúng đúng, ta là Kiều Lương, ngươi từng xem video của ta sao?”

Thanh niên tươi tỉnh mừng rỡ nói: “Đúng, từng xem rồi hơn nữa còn rất thích! Chất giọng của ngươi rất đặc biệt, ta bèn tiện miệng hỏi một câu, không ngờ lại là thật! Ta tự giới thiệu một chút, ta họ Nguyễn, tên Nguyễn Quang Kiến, là người làm đồ hoạ cho ‘Quay Đầu Là Bờ’.”

Hai mắt Kiều Lương nhất thời trừng to.

Nguyễn Quang Kiến?

Hắn đâu chỉ là người làm đồ họa cho ‘Quay Đầu Là Bờ’, thiết kế đồ hoạ của các game như “Người Chế Tác Trò Chơi”, “Be Quiet”, GOG, đều là do hắn làm mà!

Đây chính là cộng sự hợp tác, bạn bè thâm giao của tổng giám đốc Bùi.

Bạn bè của tổng giám đốc Bùi, vậy không phải chính là bạn bè của ta sao?

“Hân hạnh hân hạnh!”

Hai người thân thiết bắt tay, tiếc rằng gặp nhau quá muộn.

Sớm đã nghe thấy danh tiếng đối phương, hôm nay mới gặp quả nhiên là danh bất hư truyền!

Kiều Lương đánh giá Nguyễn Quang Kiến một lượt, phát hiện đối phương còn trẻ hơn trong tưởng tượng của mình, hơn nữa không có kiểu hình mẫu nghệ thuật truyền thống, không bộc lộ tài năng, nhưng kiểu khí chất thường chìm đắm trong lĩnh vực nghệ thuật vẫn bộc lộ ra rất rõ ràng.

Nguyễn Quang Kiến thì cảm thấy, tuy rằng thoạt nhìn Kiều Lương có chút mập mạp, tướng mạo bình thường, có chút giống một người thích ở nhà bình thường, nhưng ánh mắt lại mơ hồ lộ ra trí tuệ.

Sau một hồi hàn huyên, Nguyễn Quang Kiến đề nghị: “Thực ra gan của ta cũng nhỏ lắm, lần trước đến cũng đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Hay là chúng ta kết bạn vào cùng nhau đi?”

Kiều Lương bán tín bán nghi: “Thật sao?”

Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Thật đấy, chuyện ta sợ nhà ma nổi tiếng đến mức ngay cả tổng giám đốc Bùi còn biết.”

Có một fans mê mang hỏi: “Hả? Đã sợ vậy rồi tại sao còn muốn đi?”

Biểu cảm Nguyễn Quang Kiến giống như coi thường cái chết: “Dũng sĩ thật sự, đương nhiên phải đối đầu với khó khăn! Ta là bạn của tổng giám đốc Bùi, đương nhiên phải ủng hộ hắn rồi!”

Hết chương 1030.
Bình Luận (0)
Comment