Lúc Kiều Lương ra ngoài, nhân viên công tác cũng cho hắn một tờ phiếu thu tương ứng. Tờ giấy này có thể mang đi, ở phòng an toàn có một lối tắt, có thể đi thẳng ra bên ngoài.
Chỉ là lúc đi từ trong phòng an toàn tới các hạng mục, còn phải có được sự cho phép của nhân viên công tác, bởi vì nhân viên công tác phải căn cứ theo số lượng người đang trải nghiệm trong hạng mục để quyết định lúc này “cho thêm vào” có ảnh hưởng tới trải nghiệm của những người chơi khác hay không.
Tóm lại, Kiều Lương vô cùng hài lòng, hơn nữa còn vô thức nhìn về phía cánh cửa dẫn ra ngoài.
Bây giờ đã tới checkpoint thứ hai, dường như đã là điều rất đáng để kiêu ngạo!
Có phải... có thể nghỉ ngơi rồi không?
Thấy biểu cảm của Kiều Lương, mọi người lập tức nhận ra suy nghĩ của hắn.
Nguyễn Quang Kiến mỉm cười nói: “Kiều Lão Thấp, ngươi xem, ta đã nói là không đáng sợ chút nào rồi đúng không? Đặc biệt là phần mở đầu, ngươi xách theo cái đèn này chắc chắn không trải nghiệm được gì cả.”
“Nào, phần trải nghiệm sau vẫn nên đeo cái này lên đi.”
Nguyễn Quang Kiến nói rồi, đưa cái mũ ác ma nhỏ trong tay cho Kiều Lương, muốn đổi lấy cái đèn màu vàng trong tay hắn.
Vẻ mặt Kiều Lương biến đổi, bất giác nắm chặt cái đèn màu vàng: “Ngươi đừng tới đây!”
Có cái đèn màu vàng này mới có thể sống, mang theo đèn còn bị dọa sợ tới mức đó, vậy nếu không mang theo đèn, thì không phải chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ luôn sao?
Lâm Vãn khích lệ: “Cố lên! Tục ngữ có câu vạn sự khởi đầu nan, ngươi đã có khởi đầu rất tốt, phía sau chẳng qua cũng chỉ ở mức này thôi, ta tin ngươi nhất định sẽ làm được!”
Kiều Lương: “...”
Quỷ mới tin ngươi ấy!
Phía sau chắc chắn sẽ không như vậy!
Kiều Lương đã ý thức được, căn nhà kinh dị này sẽ căn cứ vào năng lực chịu đựng của người chơi để liên tục tăng mức độ đáng sợ, đảm bảo lần nào người chơi cũng bị dọa sợ, nhưng sẽ không bị dọa sợ tới mức bỏ cuộc.
Trong lòng Kiều Lương rất rõ điểm này nên không hề lay động, khẽ ho hai tiếng: “Ta cảm thấy, trải nghiệm này nhất định phải được thư giãn, đồ tốt phải thử dần, anh Nguyễn là một tấm gương tốt cho ta, ta giữ lại trước, đợi hôm khác rồi trải nghiệm tiếp phần sau...”
Trần Khang Thác mỉm cười nói: “Lần sau nhất định thử? Kiều Lão Thấp, ta nhớ trước đó ngươi từng nói trong video, ghét nhất là hành vi để lần sau làm này!”
“Đến lúc đó bị các fan của ngươi biết được, bọn họ cũng sẽ nói, save trước, đợi hôm khác rồi xem...”
Khóe miệng Kiều Lương hơi giật giật.
Hỏng rồi, bị nắm thóp rồi!
Là một vlogger, ghét nhất là bốn chữ “để lần sau làm” này, nhưng bây giờ lại muốn “để lần sau làm” ư?
Có vẻ quả thực có chút khó nghe...
Trần Khang Thác lại nói: “À, đúng rồi, còn một chuyện nữa.”
“Kiều Lão Thấp, thực ra Ngô Tân của bộ phận nhân sự ở công ty bọn ta, gần đây đang phỏng vấn những người bạn của tổng giám đốc Bùi, muốn xuất bản một cuốn sách diễn giải về công việc của tổng giám đốc Bùi và tinh thần Đằng Đạt.”
“Ta vừa đưa phương thức liên hệ của ngươi cho bọn họ, có lẽ sắp phỏng vấn tới ngươi rồi.”
“Nhưng mà...”
“Nếu đã tự cho rằng mình là người hiểu tổng giám đốc Bùi nhất, nhưng đến cả nhà ma của tổng giám đốc Bùi cũng không vượt qua được, không diễn giải tốt... thì cuộc phỏng vấn này, có phải là sẽ rất không có sức thuyết phục không?”
“Đến lúc đó e rằng bọn họ chỉ có thể đi tìm người khác thôi...”
Kiều Lương sửng sốt: “Thật, thật sao? Không phải là ngươi đang lừa ta chứ?”
Trần Khang Thác giơ tay: “Người của Đằng Đạt bọn ta vẫn luôn lấy thành thật làm gốc! Nếu ta lừa ngươi, vậy thì tổng giám đốc Bùi có thể bỏ qua cho ta không? Không tin thì ngươi xem lịch sử trò chuyện đi.”
Trần Khang Thác đưa điện thoại qua, bên trên là lịch sử trò chuyện của hắn với Ngô Tân.
Kiều Lương vừa nhìn, thì phát hiện điều Trần Khang Thác nói đúng là thật!
“Đây...”
Kiều Lương lại rơi vào cuộc đối đầu của thiên nhân.
Trần Khang Thác nói rất có lý, đến lúc đó người ta phỏng vấn chắc chắn sẽ hỏi tới vấn đề liên quan đến nhà ma, nếu mình không biết nội dung phía sau, vậy thì chẳng phải sẽ rất khó xử sao?
Tự cho rằng mình là người hiểu tổng giám đốc Bùi nhất, nhưng đến cả tác phẩm của tổng giám đốc Bùi cũng không trải nghiệm hết...
Không hợp lý lắm!
Kiều Lương nhìn cái đèn màu vàng trong tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Được, chiều nay ta sẽ đi hết nhà ma!”
......
......
Nửa giờ sau, lối ra của ‘Khủng Khiếp Cuối Cùng’.
Kiều Lương xách cái đèn màu vàng đi ra ngoài, tâm trạng lúc này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là lại thấy bình minh!
Nhưng, nhìn giấy chứng nhận qua cửa trong tay, Kiều Lương cảm thấy tất cả dày vò mình phải chịu đựng, đều xứng đáng!
Trên tờ giấy chứng nhận này ghi chép đầy đủ đạo cụ Kiều Lương sử dụng (đèn màu vàng), số lần bước vào phòng an toàn (hai lần), thời gian qua ải (bốn mươi sáu phút),...
Những trừ những thông tin này, còn có một câu quan trọng nhất: ngươi là người đầu tiên vượt qua ‘Khủng Khiếp Cuối Cùng’!
Tất cả những nội dung này được ghi nhận qua hệ thống, tự động in trên giấy chứng nhận qua ải đã được đóng dấu chính thức, coi như là kỷ niệm.
Mọi người quả thực không lừa hắn, vinh dự là người đầu tiên qua ải này, đúng là vẫn còn.
Kể cả Nguyễn Quang Kiến, cũng không tranh giành vinh dự này.
Sau khi lấy được tờ chứng nhận này, tất cả cảm xúc phức tạp như nỗi sợ, tủi thân, căng thẳng... trước đó của Kiều Lương đều bị cuốn trôi, thay vào đó là cảm động, hưng phấn và vui mừng!
Mặc dù khoảng thời gian ở trong ‘Khủng Khiếp Cuối Cùng’ hơi lâu, rất nhiều chỗ bởi vì sợ hãi, đi quá chậm nên kéo dài thời gian, tới bốn mươi sáu phút, nhưng vinh dự là người đầu tiên qua ải này, đáng chân trọng mãi mãi!
Đương nhiên, trong lòng bản thân Kiều Lương rất rõ, thứ hạng này là được nhường.
Nếu Nguyễn Quang Kiến muốn lấy vinh dự này, vậy thì Kiều Lương chỉ có thể đứng hạng hai thôi.
Nhưng, Nguyễn Quang Kiến rất hào phóng nhường vinh dự này đi.