Trương Nguyên rất nhiệt tình, dù sao sau này câu lạc bộ DGE chắc chắn sẽ có mối quan hệ tốt với những câu lạc bộ trong nước khác, việc vun đắp thêm một số mối quan hệ sâu rộng luôn là điều đúng đắn.
“Căn cứ huấn luyện của chúng ta tương đối sơ sài, mọi người cứ ngồi tự nhiên, cũng sắp đến trưa rồi, ta gọi Takeaway cho mọi người, sau khi mọi người ăn xong, chúng ta đi đến quán cà phê internet Netfish huấn luyện thi đấu.”
Quản lý Tô gật đầu: “Được, chủ muốn thế nào thì khách thế đó, anh Trương ngươi cứ xem mà sắp xếp là được.”
Các đội viên H4 vừa đi vào trong vừa hứng thú ngắm nhìn xung quanh, căn biệt thự này còn có sân vườn, cây xanh trong sân cũng được cắt tỉa rất tốt, rõ ràng là có người chuyên phụ trách riêng.
Tuy nhiên, khi đến sảnh huấn luyện, mọi người ở câu lạc bộ H4 đều im lặng không lên tiếng.
Bàng Linh cũng không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào vào lúc này.
Đây mẹ nó là “căn cứ huấn luyện của chúng ta tương đối sơ sài” mà nói sao?
Căn biệt thự này là của Tổng giám đốc Lý, sau khi mua về cơ bản vẫn giữ nguyên bày trí ban đầu, không có giống trống khua chiêng trang trí xa hoa lộng lẫy.
Tuy nhiên, cách bày trí ban đầu đã là cách bày trí tinh xảo rồi!
Trương Nguyên lại cố ý đi mua thêm các loại đồ gia dụng, máy tính, v.v., vì vậy toàn bộ sảnh huấn luyện trông rất hài hòa, rất nề nếp, không giống như homestay.
Bàng Linh so sánh với sảnh huấn luyện của H4, ngay lập tức nhìn thấy chênh lệch rõ ràng!
Biệt thự của câu lạc bộ H4 là được thuê, bên trong có một số đồ đạc và đồ lặt vặt của chủ nhà, không thể vứt đi, cho nên chỉ có thể góp nhặt lại dùng tạm.
Thế là xuất hiện tình trạng lôi thôi lếch thếch.
Đồ gia dụng vốn thuộc về chủ nhà, có một số được mua mới, phong cách không đồng nhất, vả lại cũng không tính là đẹp, điều kiện ăn ở thì càng khỏi phải nói, có một số ngủ trên giường tầng, có giường đôi thì trải đệm đơn, rất nhiều đội viên ngay cả tủ quần áo cũng không có, chỉ có thể mua một tủ quần áo đơn sơ để treo quần áo.
Nhưng nhìn câu lạc bộ DGE xem, hoàn toàn không giống nhau!
Tất cả đồ gia dụng, bao gồm bàn máy tính, tủ quần áo, ghế sofa dùng để nghỉ ngơi, giường ngủ cho đội viên, v.v., rõ ràng là được mua chung với nhau, phong cách thống nhất, kích thước phù hợp, mặc dù sảnh huấn luyện đặt hơn mười bàn máy tính, lại không hề có cảm giác chật chội, ngược lại còn cảm thấy nó vốn là như thế này.
Những máy tính này, lóe lên ánh đèn rgb đáng kinh ngạc, rất có cảm giác khoa học kỹ thuật, cảm giác như máy tính ở đây đi trước máy tính của câu lạc bộ H4 ít nhất là mười năm.
Tóm lại, điều kiện ở đây giống với điều kiện được quay trong nhiều bộ phim truyền hình, dường như là cố ý bày trí giống như vậy, hoàn toàn không tìm được bất kỳ chỗ nào là “tạm bợ” cả!
Bàng Linh không nhịn được suy nghĩ, nếu gọi cái này là “tương đối đơn sơ”, vậy căn cứ huấn luyện của H4 gọi là gì đây?
Khu ổ chuột hay trung tâm xử lý rác thải?
Càng khó chịu hơn là giám đốc Tô, cảm thấy rằng đây là hiện trường châm biếm quy mô lớn.
Vì khi câu lạc bộ DGE đến thăm câu lạc bộ H4, hắn còn rất kiêu hãnh giới thiệu nó với mọi người.
Bây giờ nghĩ lại những nội dung mà mình đã khoe khoang, đúng là càng nghĩ càng thấy xấu hổ, cũng không biết đám người Trương Nguyên lúc nó làm thế nào mà nhịn được...
Hai người quản lý Tô và Trương Nguyên đang trò chuyện trong sảnh, Hoàng Vượng thì lại dẫn các đội viên đi tham quan khắp nơi.
“Đây là phòng massage, định kỳ sẽ có người tới giúp xoa bóp toàn thân, phòng ngừa xương cổ và xương sống thắt lưng xảy ra vấn đề.”
“Thỉnh thoảng cũng có thể lên sân thượng hóng gió, uống chút rượu gì gì đó. Nhưng chúng ta không thể uống nhiều, chỉ có thể uống một chút xíu.”
“Đây là phòng họp của chúng ta, chủ yếu dùng để phân tích chiến thuật...”
Hoàng Vượng giới thiệu ngẫu nhiên, các thành viên của câu lạc bộ H4 ai ai cũng đều rất ngưỡng mộ và ghen tị.
Phòng massage chết tiệt, uống chút rượu trên sân thượng chết tiệt!
Loại chuyện này chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến bao giờ!
Bàng Linh dừng lại trước tấm bảng trắng trong phòng họp, rất hứng thú với lịch trình huấn luyện trên đó.
“Buổi sáng dậy sớm như vậy?”
“Buổi tối ngủ sớm như vậy?”
“Còn có bữa ăn phụ?”
“Mỗi ngày tập thể hình hai tiếng đồng hồ???”
Bàng Linh nhìn Hoàng Vượng, dường như đã hiểu cơ bắp trên người hắn là làm sao mà có.
Lịch trình huấn luyện này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của Bàng Linh.
Sau khi đi dạo một vòng khắp câu lạc bộ DGE, tâm lý so sánh của Bàng Linh đã tan thành mây khói.
Cũng không phải hắn nghĩ thoáng hơn rồi, suy nghĩ thông suốt, mà là bởi vì quá sốc, so bì không nổi nữa!
Lúc trước điều duy nhất có thể khiến Bàng Linh cảm thấy khá tự hào đó là câu lạc bộ H4 là một câu lạc bộ lâu đời, điều kiện khá tốt hơn, mọi mặt khá là chính quy.
Hiện giờ nhìn thấy tình hình của câu lạc bộ DGE, lập tức cảm thấy câu lạc bộ H4 là một câu lạc bộ trái phép.
Người ta còn có phòng massage, mỗi ngày còn có thêm vài bữa ăn phụ để bổ sung dinh dưỡng!
Thoạt nhìn đã thấy rất chính quy, lịch trình huấn luyện còn được thực hiện bởi chuyên gia dinh dưỡng có chuyên môn!
Còn về một số chi tiết trong lịch trình huấn luyện, chẳng hạn như vì sao phải tập thể hình hai giờ mỗi ngày, Bàng Linh không hiểu cho lắm.
Nhưng nếu đã là lịch trình huấn luyện do người ta đặc biệt tạo ra, nên chắc chắn là có một lý do rất sâu xa.
Bàng Linh lặng lẽ ghi nhớ lại lịch trình huấn luyện.
Nghĩ lại, trận huấn luyện thi đấu trước đó thua cũng không oan.
Chúng ta không bị đánh bại bởi thiên phú, chúng ta là bị khoa học đánh bại!
“Ăn cơm thôi, Takeaway giao đến rồi!” Trương Nguyên từ dưới lầu hét lên.
Hoàng Vượng gần như đã giới thiệu hết toàn bộ căn cứ huấn luyện, lập tức gọi mọi người xuống lầu ăn cơm.
Bàng Linh thở dài một hơi, trong lòng thầm nói, cũng may, cuối cùng cũng xem như là ăn một bữa gỡ lại những thứ đã mất.