Diệp Chi Chu gật đầu: “Đúng vậy, hắn vốn muốn gặp Tổng giám đốc Bùi nhưng lại bị Tổng giám đốc Bùi vô tình từ chối ngoài cửa...”
Lâm Vãn cảm thấy có hơi buồn cười, ngươi có thân phận gì mà đòi gặp Tổng giám đốc Bùi chứ?
Ta có gặp ngươi hay không vẫn còn phải cần xem lại.
“Người phụ trách này có lai lịch thế nào?” Lâm Vãn nói.
Diệp Chi Chú trả lời như thật: “Ta đã điều tra sơ qua rồi, tên này hình như có lai lịch không nhỏ, hắn vốn không phải người phụ trách khu vực đại Hoa Hạ ban đầu công ty Finger đã chọn, mà là gần đây mới vừa mới được điều sang, vốn là một quản lý cao cấp của nghiệp vụ truyền thông tập đoàn Dayak, tên là Eric.”
Lâm Vãn bừng tỉnh chả trách tên Eric này tự cảm thấy bản thân tốt lành đòi gặp mặt tổng giám đóc Bùi, nói trên lý thuyết, địa vị của hắn không thấp, quả thực có tư cách gặp mặt Tổng giám đốc Bùi.
Chỉ đáng tiếc Tổng giám đốc Bùi trước nay không chịu kiểu này.
Công ty Finger đã biến thành công ty con của tập đoàn Dayak, tập đoàn Dayak lại vô cùng thích hoa tay múa chân, điều sang một quản lý cao cấp trực tiếp phụ trách công việc vận hành IOI quốc phục, đây là chuyện bọn họ làm ra được.
Lâm Vãn cảm khái: “Bộ phận này của công ty Finger thành lập nhanh thật, sợ rằng đã chuẩn bị từ sớm rồi.”
Diệp Chi Chu gật đâu: “Đúng là vậy thật, thu hồi quyền vận hành IOI quốc phục, chắc là nguyên vọng chung của quản lý cao cấp công ty Finger và tập đoàn Đằng Đạt.”
“Công ty Finger vẫn luôn có dục vọng khuếch trương vô cùng mạnh mẽ, bọn họ bán thân cho tập đoàn Dâyl, chính là vì để có thể lấy được tiền vốn dồi dào hơn, nhanh chóng thúc đẩy IOI ra toàn cầu.
“Rõ ràng bọn họ cũng rất xem trọng thị trường trong nước, cảm thấy là chúng ta không cố gắng thúc đẩy nên mới dẫn đến chuyện IOI chật vật gian nan trong nước, bị GOG treo lên đánh, thậm chí hoài nghi Đằng Đạt mua cổ phần của bọn họ về chính là để thuận tiện giở trò quỷ sau lưng, dìu dắt GOG.”
“Cho nên công ty Finger đã lên kế hoạch tự mình tiếp quản quốc phục của IOI từ rất lâu rồi, đề nghị tư hữu hoá của Dayak chỉ là thuận nước đẩy thuyền, phù hợp với lợi ích chung của hai bên. Dayak chỉ là sau khi nước chảy thành sông mới phái một quản lý cấp cao đến toạ trấn mà thôi.”
“Về phân tại sao Eric này lại muốn gặp Tổng giám đốc Bùi, muốn gặp ngươi, thì ta không rõ.”
Lâm Vãn trầm mặt giây lát, nói: “Được, vậy ta sẽ đi gặp hắn.”
“Tổng giám đốc Bùi chắc chắn không thèm gặp hắn, mất thân phận, nhưng mà ta có thể đi gặp một lần. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu chúng ta phải giao đấu với bọn họ nói không chừng có thể thu được một vài tin tức hữu dụng.”
...
Lâm Vãn đến một quán cà phê ở internet trung tâm thành phố Kinh Châu, thì gặp được vị Eric này.
Gương mặt người phương tây tiêu chuẩn, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng giữ gìn không tệ, chỉ là đường chân tóc khá đáng lo, độ dài râu vượt quá tóc trên đỉnh đầu, cũng may tạo hình ra được chăm sóc tỉ mẫn.
Hai người khách sáo mấy câu, đôi bên đều hiểu rõ thân phận thù địch của nhau.
Điều khiến Lâm Vãn cảm thấy kinh ngạc là, tiếng phổ thông của vị Eric này không tệ, chỉ mang đôi chút khẩu âm.
Eric uống một ngụm cà phên, hững hờ nhìn đồng hồ: “Chuyến bay của ta là năm giờ chiều, cho nên chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Lâm Vãn mỉm cười, nàng có thể nhìn ra Eric đang thông qua chiếc đồng hồ trị giá mấy trăm ngàn, đồ hiệu khắp người và một vài động tác và biểu cảm đặc biệt, hi vọng có thể áp chế mình trên phương diện khí thế, nhưng hoàn toàn không thể thay đổi được gì.
Tổng tài của tập đoàn Thần Hoa ta còn chẳng để vào trong mắt, ngươi chỉ là một quản lý cao cấp của công ty truyền thông dưới trướng tập đoàn Dayak, lại giả vờ với ta.
Lâm Vãn khẽ mỉm cười: “Bỏ lỡ thời gian lên máy bay cũng không sau, ta có thể cân nhắc cho ngươi mượng máy bay tư nhân nhà ta dùng.”
Cánh tay bưng tách cà phê của Eric cứng đờ tại chỗ.
Rõ ràng hắn có hơi mơ hồ, giả vờ có phải cũng cần chú trọng cách thức cơ bản không?
Đằng Đạt chỉ là một xí nghiệp nhỏ bé ở Kinh Châu, ngươi lại chỉ là một trong số những người phụ trách bộ phận nghiệp vụ của Đằng Đạt mà thôi, lấy đâu ra máy bay tư nhân chứ?
Người của hiện tại, đều không thành thực như vậy sao?
Tuy rằng rất cạn lời, nhưng Eric suy đi nghĩ lại, bản thân là người có hàm dưỡng, không cần phải kèn cựa với một cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi làm gì, cho nên cuối cùng quyết định bỏ qua vấn đề này, nói vào chủ đề chính.
“Được thôi, Lâm tiểu thư, xem ra chúng ta đều hiểu rất rõ đối phương đến đây làm gì.”
“Ta cố tình đi từ Ma Đô đến Kinh Châu một chuyến, chính là để quan sát đối thủ của ta, tin rằng Lâm tiểu thư cũng có cùng một cách nghĩ với ta.”
“Tuy rằng, tên Tổng giám đốc Bùi kia không tự mình đến gặp ta, nghĩ đủ mọi cách che giấu ý đồ của bản thân hắn, phái ngươi đến đây là để lấy được tin tức của ta.”
“Khôn vặt thú vị đấy, nhưng mà không có ý nghĩa gì cả.”
Sắc mặt Lâm Vãn âm tràm: “Ngươi không hề biết gì về Tổng giám đốc Bùi, mà lại suy đoán không có chút căn cứ như vậy đúng là vô cùng ngu xuẩn.”
Eric không tức giận, chậm rãi uống một ngụm cà phê, sau đó nói: “Sao ngươi biết ta suy đoán vô căn cứ chứ? Đây là lần đầu tiên ta đặt chân lên mảnh đất Kinh Châu, tuy rằng chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi, nhưng thu hoạch của ta đã đủ nhiều rồi.”
Lâm Vãn không cho là vậy: “Vậy thì chuyến đi kinh châu này của Eric tiên sinh, có thu hoạch gì?”
Eric chậm rãi, rất tự tin nói: “Đã xác nhận một vài cách nghĩ của ta, ví dụ như chân tướng liên quan đến cạnh tranh của GOG và IOI.”
“Vào lúc ta vừa biết được công ty vận hành IOI nguyên bản ở Kinh Châu, ta đã rất bất ngờ, bởi vì chuyện này vốn không phù hợp lẽ thường. Bất kể là suy nghĩ từ bất kỳ phương diện nào, công ty vận hành đều nên đặt ở Ma Đô mới đúng.”