Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1107 - Chương 1107. Triết Lý Về App Cuộc Sống Đằng Đạt

Chương 1107. Triết lý về app Cuộc Sống Đằng Đạt
Chương 1107. Triết lý về app Cuộc Sống Đằng Đạt

Đã gần hai tuần trôi qua kể từ khi phân loại rác, thói quen sinh hoạt của rất nhiều người cũng vì thế mà có sự thay đổi, thậm chí trên mạng cũng xuất hiện rất nhiều trò đùa như “ngươi là loại rác gì”.

Thảo luận mang lại sức nóng, mà sức nóng mang lại lượng tiêu thụ.

Đơn đặt hàng của Takeaway Netfish trong khoảng thời gian vừa qua ngày càng tăng cao, máy rửa chén vốn hay bị bỏ xó không dùng đến, hiện tại đã hoạt động không ngừng nghỉ, các anh giao hàng của Takeaway Netfish cũng tràn đầy tinh thần hăng hái, dù sao thì có nhiều đơn, thì sẽ có nhiều tiền hoa hồng, thu nhập tháng này trước mắt đã thấy sắp tăng mạnh.

Chỉ là những thứ này đối với Tổng giám đốc Bùi đều không phải là tin tốt, chỉ có thể âm thầm hy vọng máy xử lý chất thải nhà bếp và phòng thực nghiệm mỹ thực có thể kéo chi tiêu của Takeaway Netfish tăng lên cao, để nó không kiếm được quá nhiều tiền.

Bùi Khiêm vừa nghe Nhuế Vũ Thần giải thích về công dụng cụ thể của máy xử lý chất thải nhà bếp bằng vi sinh vật vừa quan sát anh chàng to lớn này.

Về kích thước, món đồ chơi này khoảng 2 mét khối, là một hộp thép không gỉ, hơi giống một chiếc máy giặt lớn hoặc tủ đông lớn, có chỗ đổ rác và bảng điều khiển.

Sau khi đến gần ngửi một chút, độ kín rất tốt, không có mùi hôi.

Chỉ là Nhuế Vũ Thần vẫn cố tình đặt nó ở cửa sau của cửa hàng, phòng ngừa một lượng nhỏ mùi thoát ra ngoài, đồng thời cũng thuận tiện cho việc thu hồi tái chế phân bón bên trong.

“Tổng giám đốc Bùi, trong thiết bị này có loại vi khuẩn đặc biệt, có thể tiến hành giảm thiểu 99% chất thải nhà bếp, bao gồm cả rác thải khó “tiêu hóa” như xương cũng có thể được phân hủy, chỉ là thời khá là lâu.”

“Sau khi sử dụng thiết bị lọc, thiêu kết nhiệt độ cao Plasma, quang hoá phân giải UV và các công nghệ xử lý khác, khí thải không màu, không mùi và không độc hại được xả ra, chất rắn còn lại là một lượng nhỏ phân bón vi khuẩn, có thể được sử dụng làm phân bón hữu cơ, Sau trộn với đất, 1-2 tháng có thể dùng ủ phân, cải tạo ruộng đất, vườn rau, tình trạng thổ nhưỡng của bồn hoa đô thị...”

Bùi Khiêm câu được câu không lắng nghe, lặng lẽ gật đầu.

Được rồi, dù sao thì cũng đã bỏ tiền ra rồi, phân bón sản xuất ra rất ít, bán cũng không được mấy đồng, máy xử lý chất thải cũng giấu ở cửa sau của cửa hàng rồi, chắc là sẽ không bị ai phát hiện đâu.

Bùi Khiêm rất nhanh đã mất hứng thú: “Được rồi, về sau tất cả các cửa hàng Takeaway Netfish đều lắp thêm thứ này, cứ vậy đi.”

Quay lại cửa hàng ngồi xuống, Bùi Khiêm dự định ăn cơm trưa ở đây, ăn xong liền rời đi.

Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được dọn ra đầy đủ.

Bùi Khiêm mới vừa gắp hai miếng, biểu cảm đột nhiên cứng đờ.

Hắn nhìn thấy khách không mời mà đến, đang đi về phía của hàng Takeaway Netfish này.

Một người đang cầm micro, người kia đang vác theo máy quay phim!

Bùi Khiêm nhìn phóng viên và ống kính máy quay phim sáng bóng đi đến cửa chính, rồi nhìn đồ ăn mà mình vừa mới ăn được hai miếng, chỉ đành im lặng quay người đi, quay lưng về phía phóng viên, đề phòng khuôn mặt của mình bị máy quay phim quay trúng.

Lỡ như phóng viên thiếu hiểu biết mà chạy đến phỏng vấn, sau đó làm ra một “công dân thành phố nhiệt tình ngài Bùi” thì phiền phức lắm!

May mắn là trong cửa hàng vẫn còn những khách hàng khác, Bùi Khiêm im lặng ăn cơm, giả vờ là một người đi đường bình thường.

Quả nhiên phóng viên đã thuận tay phỏng vấn một khách hàng đang dùng bữa ở bên trái.

“Xin chào, ngươi nghĩ thế nào về việc phân loại chất thải và Takeaway Netfish?” phóng viên hỏi.

Anh chàng này tình cờ ngồi bên hông phóng viên, vừa lướt điện thoại vừa ăn, mà không để ý đến máy quay phim đang quay.

“Thấy thế nào? Lười phân loại rác thôi! Đồ ăn ở đây ngon bổ rẻ, vừa hợp lý, đắt thì có hơi đắt một chút, nhưng an tâm, ăn xong cũng không cần phải phân loại rồi mới đổ rác...”

Nói được một nửa, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Quay đầu nhìn lại, ống kính máy quay phim to lớn đang quay về phía mình.

Khách hàng sửng sốt một chút: “Các ngươi đang ghi hình? Phỏng vấn sao? Một chương trình thời sự?”

Phóng viên gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Người khách hàng nhanh chóng xoay người ngồi ngay ngắn lại, nhét điện thoại di động vào trong túi, nghiêm trang nói: “Uh, phân loại chất thải là tốt! Bảo vệ môi trường, tiết kiệm tài nguyên, là trách nhiệm của mỗi người! Ta nghĩ Takeaway Netfish đã làm rất tốt về vấn đề này, rất phù hợp với lí tưởng phân loại chất thải bảo vệ môi trường, vì vậy ta muốn dùng hành động thực tế của mình để ủng hộ nó!”

Sau khi nói xong, khách hành nhỏ giọng nói: “Xin hãy cắt bỏ đoạn đầu đi giúp ta, xin cám ơn”.

Phóng viên không nhịn được cười: “Được thôi, ngươi cứ yên tâm.”

Nhuế Vũ Thần cũng chú ý đến vị phóng viên này, khuôn mặt hoang mang tiến lên chào đón.

Hiển nhiên, hắn không hề chuẩn bị trước cho loại chuyện này, cũng không phải là một cuộc phỏng vấn được hẹn trước.

“Xin chào, ta là phóng viên chuyên mục tin tức buổi tối của đài truyền hình Kinh Châu, xin hỏi ngươi là cửa hàng trưởng của cửa hàng này sao?” Nữ phóng viên cười hỏi.

Nhuế Vũ Thần gật gật đầu: “Ta là người phụ trách công việc ở Takeaway Netfish của tập đoàn Đằng Đạt, đồng thời là cửa hàng trưởng của cửa hàng Takeaway Netfish số 1.”

Hắn vô tình hay cố ý liếc nhìn vị trí của Tổng giám đốc Bùi, nhìn thấy tư thế ngồi của Tổng giám đốc Bùi, cảm thấy là hắn không muốn xuất đầu lộ diện, thế là hết sức ăn ý giả vờ như không quen biết.

Bùi Khiêm nghe Nhuế Vũ Thần không nhắc đến đến mình, hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ vẫn may là ngươi khá biết làm người.

Phóng viên rất vui vẻ: “Là như thế này, chuyên mục tin tức buổi tối của chúng ta muốn đưa tin về những cửa hàng có biểu hiện xuất sắc trong hoạt động phân loại chất thải, Takeaway Netfish có vẻ như vô cùng xuất sắc về mặt này, ngươi có thể giới thiệu sơ lược đôi nét về triết lý kinh doanh của Takeaway Netfish cho chúng ta biết được không?”

Hết chương 1107.
Bình Luận (0)
Comment