“Đằng Đạt vẫn có nghiệp vụ thuê nhà nữa? Chung cư Sloth? Sao không thấy giới thiệu nhiều, ai biết tình huống gì không?”
“Tương lai sẽ có đế chế thương nghiệp Đằng Đạt lớn lên sàn? Thật mong đợi!”
“Tất cả những thứ của Đằng Đạt đều nhắm mắt mua, tuyệt đối không lầm!”
Thấy mấy bình luận, Bùi Khiêm cảm thấy tinh thần hoang mang.
Mọi người, có thể có tinh thần tư duy độc lập hơn được không?
Đừng thấy người khác nói cái này tốt thì thấy nói tốt thì nó tốt thật, phải tự thử nhiều hơn, tìm khuyết điểm của nó!
Nhưng Bùi Khiêm cũng không thể không thừa nhận, cách nghĩ của mấy bài này là suy nghĩ rất bình thường, một quyền kết hợp này, Bùi Khiêm cũng không ngờ Takeaway Netfish có thể có lý do tiếp tục thua lỗ nữa.
“Chung cư Sloth cũng lộ rồi… nhưng may thay mọi người vẫn không biết chân tướng của dự án này.”
“Nên “Thực Hòa” phải tiếp tục lỗ chứ nhỉ?”
Bùi Khiêm tiếp tục lướt mấy bài viết không mục đích, đột nhiên, hắn dừng tay lại, vì hắn thấy bài viết mới.
“Ai biết hộp thức ăn kia không, bán ở đâu vậy?”
“Hình như có thể tìm được ở các cửa hàng, có hộp hoàn toàn mới, rất nhiều màu, khác với màu của quán Takeaway. Giá 49 đồng, rất rẻ luôn.”
“Các ngươi mua cái này làm gì?”
“Dùng làm hộp giữ nhiệt đựng thức ăn! Hình dáng xinh đẹp, với lại phân cách thức ăn bên trong cũng vô cùng khoa học, có món mặn, món chay, món canh,... kín, không lo văng lung tung.”
“Có lý! Có thể mẹ ta cần một cái, ta đi đặt đây!”
Xem thảo luận của mọi người mà Bùi Khiêm cứng đờ.
Mua hộp đồ ăn về dùng như hộp giữ nhiệt?
Cảm thấy nó rất đẹp, rất đặc biệt?
Giá 49 rất rẻ?
Bùi Khiêm chấn động, nếu nói trước đó vẫn nằm trong dự liệu của hắn, thì cái này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn!
“Thực Hòa” còn có thể kiếm tiền bằng cách này???
Bùi Khiêm cảm thấy, hình như mình bị lừa nặng rồi…
Thứ bảy, ngày 13 tháng 8.
Bùi Khiêm bò dậy khỏi giường, ngáp ngắn ngáp dài.
Hôm nay là ngày tổ chức họp định kỳ của quản trị viên.
Tuần thi đã qua rồi, Bùi Khiêm vướng chuyện vặt vãnh cả tháng trời, tuy cũng luyện tập tượng trưng, nhưng tổng thể vẫn từ bỏ trạng thái trị liệu.
Hắn không lo rớt môn, nhưng hơi lo cho giáo viên của mình, phỏng chừng để mình đủ tư cách đã phải tốn nơron não dữ lắm.
Về phần các quản trị viên, Bùi Khiêm cũng lo lo lắng gì về kết quả kiểm tra của bọn họ.
Vốn dĩ toàn là sinh viên ưu tú mà, trước khi kiểm tra chừa đủ thời gian ôn tập, chắc chắn thành tích kiểm tra sẽ không tồi.
Ngày nào không có quản trị viên là Bùi Khiêm cảm thấy không làm gì được, chỉ có một lần dừng họp quản trị viên, các bộ phận câu lạc bộ DGE, app Học Bá Mau Đến,... xuất hiện trạng thái “ta muốn ngươi chết”, lại thêm IOI và Takeaway Netfish cũng nhao nhao bùng nổ vì mấy nhân tố không thể kiểm soát được, khiến Bùi Khiêm muốn nhũn não.
Với lại cũng đã nổ ra rồi, ai biết cuối cùng có bao nhiêu quả bom bị chôn chưa bị phát hiện?
Nên, cuộc họp quản trị viên phải được phục hồi ngay!
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Bùi Khiêm nhìn đồng hồ, còn sớm chán.
Thế là lấy điện thoại ra, định lên mạng tra cách nhìn của mọi người về Takeaway Netfish và app Cuộc Sống Đằng Đạt thử xem.
Tối qua, sau khi tin tức được phát sóng, trải quả một đêm ủ men, rõ ràng trên mạng lại có thêm vài bình luận mới rồi.
Có ngươi nói, cha mẹ mình xem tin tức xong, bảo mình sau này chỉ có thể chọn Takeaway Netfish;
Có ngươi nói công ty quyết định, sau này tổ chức họp thương mại sẽ thống nhất đặt “Thực Hòa”;
Còn có nhiều người nói, mình đã mua hộp đựng thức ăn rồi, bài viết quá đáng nhất, có người mua hết tất cả các màu của hộp đựng thức ăn, chẳng vì điều gì khác, vì nó đẹp, muốn sưu tầm!
Bùi Khiêm cảm thấy mệt trong người hết sức.
Mấy người đó cũng thôi đi, trong môi trường phân loại rác thải, các ngươi giảm bớt chọn Takeaway Netfish ta cũng nhịn rồi.
Cuối cùng mua hộp các loại màu để sưu tầm là quần què gì nữa?
Người trẻ tuổi ai sưu tầm cái này hả?
Chỉ có thể nói là thế giới to lớn, cái quái gì cũng có thể xảy ra, Bùi Khiêm không rõ vì sao mấy thứ trông chẳng đáng tin này lại được người ta xem như bảo bối nữa…
Đột nhiên, Bùi Khiêm phát hiện một bài weibo rất hot!
“Cười chết ta rồi, mọi người còn nhớ vị khách Takeaway Netfish hôm qua phỏng vấn không? Trông có vẻ là được sắp xếp, kết quả không ngờ đây mới là phiên bản hoàn chỉnh!”
Bên dưới là một video.
Phóng viên đến Takeaway Netfish, tùy tiện phỏng vấn một khách hàng, nhưng người này cúi đầu quét điện thoại mà trả lời, hoàn toàn không ý thức được mình đang được phóng viên phỏng vấn.
“Thấy thế nào? Lười phân loại rác…”
“Các ngươi đang quay hình à? Phỏng vấn sao? Tiết mục tin tức?”
“Ặc, phân loại rác tốt, bảo vệ môi trường, tiết kiệm tài nguyên, ai ai cũng có trách nhiệm! Ta cảm thấy Takeaway Netfish làm cực tốt mặt này…”
“Phiền cắt phần đầu kia nha, cảm ơn.”
Phóng viên miễn cưỡng cười: “Được, ngươi yên tâm đi.”
Video này đang được chia sẻ như điên, bình luận bên dưới tăng vù vù!
“Ha ha ha cười chết ta, một giây trước là cư dân thành phố bình thường, một giây sau đã thành thanh niên gương mẫu Kinh Châu!”
“Quá chân thực rồi, ta còn tưởng là câu phỏng vấn đã được chuẩn bị sẵn, không ngờ là phỏng vấn đột ngột, thậm chí trước đó người anh em này còn chẳng chú ý đến camera, nói siêu chân thành!”
“Đây là công dân thành phố Kinh Châu đáng yêu, tuy trên mồm phàn nàn phân loại rác thải bất tiện đối với cuộc sống, nhưng bản thân vẫn ủng hộ phân loại ra, thay đổi thói quen sinh hoạt của mình, mà không lén vứt rác, ắt phải khen thưởng!”
““Phiền cắt đoạn trước đi” ha ha ha ha! Người anh em thiện lành bị phóng viên lừa rồi!”
“Không có lừa, phóng viên cắt đi giúp hắn thật, không có phát sóng trên tin tức, nhưng phóng viên không nói không đăng weibo 23333.”
“Ài, phát hiện một vấn đề, mọi người có phát hiện trong video quay mấy thực khách này hình như bên trong có bóng dáng quen thuộc không? Điện thoại ta dùng cái này!”
Bùi Khiêm: “?”
Bóng lưng?
Con mẹ nó bóng lưng mà ngươi cũng có thể nhìn ra sao?
Về việc cụ thể bóng lưng của ai, còn cần phải nói sao?