Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1117 - Chương 1117. Kế Hoạch Tuyên Truyền “Phấn Đấu” Đúng Từng Câu Chữ (2)

Chương 1117. Kế hoạch tuyên truyền “Phấn Đấu” đúng từng câu chữ (2)
Chương 1117. Kế hoạch tuyên truyền “Phấn Đấu” đúng từng câu chữ (2)

Bởi vì hệ thống không cho phép giở trò dối trá.

Trong quá trình tuyên truyền, Bùi Khiêm không thể cố tình tung tin đồn thất thiệt, để lừa gạt người chơi được, điều này là không được phép.

Tuy nhiên, điều này không làm khó được Bùi Khiêm.

Ta thực sự không thể nói dối, nhưng ta có thể chỉ nói một phần của sự thật!

Mặc dù là sự thật, nhưng chỉ cần một phần thông tin bị che giấu, cũng có thể gây ra hiệu quả dối gạt người chơi!

Bùi Khiêm hiểu rất rõ, lý do tại sao “sai lệch giữa tuyên truyền và sản phẩm” có lực sát thương rất lớn đối với chính sản phẩm đó, suy cho cùng vẫn là do sai lệch nhóm người chơi.

Ví dụ, game của ngươi rõ ràng là một tựa game casual, nhưng kết quả sau khi tuyên truyền, không có mấy người chơi casual quan tâm, nhưng lại có một nhóm dân cày game chạy tới, vậy thì xấu hổ lắm.

Những người thích game kiểu này không đến chơi, những người không thích game này sau khi chơi được phần mở đầu đã bỏ chạy hết rồi, còn ném lại cho ngươi đánh giá không tốt, đây không phải là game over rồi sao?

Vì vậy, Bùi Khiêm cảm thấy rằng mình cũng nên tạo ra loại sai lệch này.

Bùi Khiêm nghĩ thầm.

“Hiện giờ bắt đầu tiến hành phân tích toàn diện theo lý luận của thầy Hà.”

“Nhóm mục tiêu của “Phấn Đấu” là nhóm người nào?”

“Ừm, chắc khá là trùng khớp với nhóm người chơi của “Người Chế Tác Trò Chơi”, đều là kiểu người chơi không cần quá nhiều thao tác, mà thiên về khai thác, phân tích ý nghĩa của game.”

“Vì vậy, ta phải làm ngược lại khi tuyên truyền.”

“Khiến nhóm người này không cảm thấy hứng thú sau khi nhìn thấy khẩu hiệu, không muốn đến chơi; mà một nhóm người chơi khác thích thao tác, thích cảnh tượng lớn đến chơi rồi chửi bới rời đi.”

“Chỉ cần “sai lệch” này được hoàn thành, vậy thì hết thảy đều dễ nói!”

Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Khiêm tự tin nắm chắc, nói với Hồ Hiển Bân: “Ngươi ghi lại vài điểm quan trọng khi tuyên truyền.”

“Khi tuyên truyền, chúng ta không cần dùng đến cái tên “Phấn Đấu”, mà nên dùng tên tiếng Anh của game: “Struggle”.”

“Tiết lộ với người chơi, game này có các đặc điểm sau đây:”

“Nhiều lựa chọn, chiến lược phong phú;”

“Hình ảnh tinh xảo, toàn bộ các hành động đều được thu thập từ người thật”

“Cốt truyện phức tạp, gay cấn hồi hộp;”

“Vả lại, chế độ hai nhân vật chính được sử dụng một cách sáng tạo.”

Bùi Khiêm nói, Hồ Hiển Bân nhanh chóng ghi lại.

Sau khi ghi xong, Hồ Hiển Bân ngẩng đầu nhìn Tổng giám đốc Bùi, rồi lại cúi đầu nhìn xuống cuốn sổ trong tay, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngơ ngác.

Đây là game của chúng ta?

Sau khi đọc kỹ lại lần nữa, mỗi một điểm trong đây dường như đều không có nói sai.

Nhưng khi tổng hợp các nội dung này lại với nhau, thì sao cũng không thể liên tưởng được đến game “Phấn Đấu”!

Hồ Hiển Bân ảo tưởng một chút, nếu như hắn nhìn thấy những khẩu hiệu này, thì điều đầu tiên trong đầu hắn nghĩ đến chắc chắn sẽ là một game hành động một người chơi quy mô lớn với cốt truyện cảm động.

Ngươi nhìn những đặc điểm này xem!

Tất cả các hành động đều được thu thập bằng người thật, quá nửa là một tựa game hành động;

Nhiều lựa chọn, chiến lược phong phú, chứng minh hệ thống chiến đấu rất phức tạp, tính chịu đựng cao;

Cốt truyện gay cấn hồi hộp, rõ ràng là đang nhấn mạnh vào cốt truyện của game hành động;

Chế độ hai nhân vật chính, sẽ khiến người ta liên tưởng đến một cốt truyện trong game hành động, hai nhân vật chính không cùng một phong cách chiến đấu đổi chỗ cho nhau.

Hồ Hiển Bân có hơi do dự: “Tổng giám đốc Bùi, cách nói... này có phải là không được chính xác cho lắm không? Chúng ta có nên chú thích đây không phải là một tựa game hành động không?”

Bùi Khiêm khẽ mỉm cười: “Đừng hỏi nhiều, chỉ cần dựa theo cách này để tuyên truyền là được.”

Ta không hề nói dối một câu nào hết!

Tên tiếng Anh của “Phấn Đấu” là “Struggle”, nhưng từ đơn Struggle này cũng có nhiều nghĩa như “phấn đấu, kháng cự, đấu tranh, vật lộn, cướp giật, vùng vẫy để trốn thoát”.

Nếu ngươi nói “Struggle”, thì hầu hết mọi người sẽ nghĩ về chủ đề hiện thực.

Nhưng nếu nói là “Phấn Đấu”, sau khi kết hợp với những đặc trưng của game được giới thiệu, hầu hết mọi người sẽ nghĩ đến chủ đề hành động!

Còn về những điểm phía sau, ta cũng không có nói sai.

“Phấn Đấu” quả thực là có nhiều lựa chọn, chiến lược phong phú, chỉ là dù có lựa chọn như thế nào thì kết cục cũng chỉ có một, dù ngươi có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được số phận của mình.

Đúng là hình ảnh tinh xảo, toàn bộ các hành động đều được thu thập từ người thật, nhưng ta không có nói những hành động được sưu tầm là hành động đánh nhau?

Chế độ hai nhân vật chính càng không có vấn đề gì, hơn nữa chế độ hai nhân vật chính còn rất sáng tạo.

Chế độ hai nhân vật chính của các game khác đều dựa trên cùng một khung cốt truyện, phong cách chiến đấu khác nhau nhưng sẽ có điểm đan xen với nhau, chủ yếu dùng để điều chỉnh cảm xúc trong game của người chơi.

Mà hai nhân vật chính của ta đỉnh lắm, một nhân vật chính nghèo khổ và một nhân vật chính giàu có, cách chơi giống nhau, từ lúc bắt đầu cả hai không ở trong cùng một khung cốt truyện, thậm chí còn không trong cùng một game, bởi vì phiên bản nghèo khổ và phiên bản giàu có được bán riêng.

Ta không hề nói dối dù chỉ một câu, không tuyên truyền sai sự thật, nếu các ngươi cứ khăng khăng hiểu game này thành một tựa game hành động thì ta đành chịu thôi!

Nhìn thấy Hồ Hiển Bân rời đi với vẻ mặt hoang mang, Bùi Khiêm cảm thấy lần này chắc là thành công rồi.

Không uổng công mời thầy Hà đến giảng bài!

Mặc dù thầy Hà thường mỉa mai ta, nhưng vẫn là có rất nhiều điều đáng tin trong chương trình học, chẳng phải là dùng tới rồi đó hay sao?

Sau khi vấn đề tuyên truyền của “Phấn Đấu” được giải quyết, tâm trạng của Bùi Khiêm không nhịn được chuyển từ nhiều mây sang nắng đẹp.

Năm phút sau, lại có người gõ cửa.

“Tổng giám đốc Bùi, người phụ trách của các bộ phận đều đã đến rồi, cuộc bình chọn nhân viên xuất sắc sắp bắt đầu.” Trợ lý Tân nhắc nhở.

Bùi Khiêm gật đầu: “Được, ta đến ngay!”

Hiện tại đã là tháng 8, lại đến thời gian bình chọn nhân viên xuất sắc mỗi năm hai lần rồi.

Hết chương 1117.
Bình Luận (0)
Comment