Dù nghèo khổ hay giàu có, dù là xấu xí hay xinh đẹp, mỗi người đều có tiếng cười thuộc về riêng mình, chỉ là có tiếng cười là thỏa mãn, có tiếng cười lại là mất mát.
Trong tòa nhà văn phòng rực rỡ ánh đèn, có người thức khuya tăng ca, đứng dậy đi tới máy nước uống lấy một cốc nước nóng, kìm lòng không đậu nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ.
Ở những phòng trọ giá rẻ, có người đang vật lộn với đường ống bị rỉ nước bằng cờ lê và băng dính.
Trong quán net nhỏ ven đường, trong làn khói lượn lờ, có người đang sửa từng chữ từng chữ một trong CV của mình, sau đó mở trang web tuyển dụng lên, lần lượt gửi đến hộp thư của từng công ty.
Ở quán ăn ven đường, có người ăn vài cây xiên nướng, uống hai chai bia, không biết vì sao đột nhiên che mặt lại khóc nức nở.
......
Những cảnh tượng như thế này, đều đang được trình diễn ở mọi thành phố trên thế giới, chỉ là hầu hết thời gian, niềm vui và nỗi buồn của con người không đều không giống nhau, cũng không có ai quan tâm đến việc người khác đang sống như thế nào.
Dù sao thì đối với hầu hết mọi người, cố gắng sống tốt cuộc sống của mình, đã là cố gắng hết sức rồi.
Lúc này đây, trên một chiếc máy tính nào đó trong phòng làm việc Phi Hoàng, hiện lên dòng chữ “xét duyệt thông qua”.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, vô số tài khoản nhận được đề xuất cập nhật video từ phòng làm việc Phi Hoàng, vô số ngón tay ấn vào màn hình, vô số đôi mắt nhìn thấy “Cuộc Sống Mới”, vô số đôi tai nghe thấy giọng nói của Trần Luỹ.
......
“Hòn đảo cô độc trong tim mỗi người/Có lẽ chúng ta đã định sẵn là phải chia lìa”
“Dù cho có gần nhau/Cũng không thể nối liền thành một mảnh lục địa”
“Dù có vượt qua muôn núi ngàn sông/ Cũng không tìm lại được người xưa”
“Nỗi cô đơn của thành phố trong ánh đèn neon/Là dấu vết in sâu trong tim”
“Ngợp trong vàng son và vui buồn li hợp kia/Khiến chúng ta quên đi chính mình”
“Ta muốn trở lại năm tháng trước đây/Trở về cảnh sắc tươi đẹp kia…”
Tiếng hát du dương, kèm theo tiếng đàn guitar, chậm rãi như dòng nước chảy.
Khi hình ảnh xuất hiện, điều đầu tiên đập vào mi mắt chính là khung cảnh hồ nước rộng lớn.
Trần Luỹ đang gảy guitar trong phòng khách hình cung tròn, quay lưng về phía máy quay, ngâm nga bài hát trữ tình.
Trong phòng khách trống trải, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất 180 độ chiếu vào trong, khiến người ta cảm thấy ấm áp khó hiểu.
Ống kính xuyên qua cửa sổ sát đất, đến với mặt hồ mênh mông, sau đó nhanh chóng bay lên cao để quay phong cảnh thành phố Kinh Châu.
Trong video, nhà cao tầng san sát nhau, Kinh Châu dưới chụp ảnh trên không trông giống như một khu rừng sắt thép khổng lồ.
Xe cộ qua lại không ngớt, người đi người bước đi vội vã.
Mỗi người đều đang bận rộn với công việc của mình, cả thành phố dường như chưa từng dừng lại bước chân của nó.
Trong quán cà phê internet Netfish, Trần Lũy tự đàn tự hát.
Bên đường, Trần Luỹ và vô số người đi đường lướt qua nhau.
Tại sân bay, vô số máy bay cất cánh và hạ cánh.
Ống kính dần dần cất cánh lên theo máy bay, lần nữa chuyển thành hình ảnh trên không.
Qua lại không ngớt giữa các tòa nhà cao tầng, dường như nó đang không ngừng rời xa trung tâm thành phố phồn hoa, khung cảnh xung quanh dần dần trở nên hoang vắng.
Hai toà nhà 8 tầng nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, thiếu sức sống, trông rất lạnh lẽo.
Sau đó, bóng dáng Lương Khinh Phàm xuất hiện trong ống kính, bước vào một toà nhà trong đó.
Hắn bắt đầu quan sát, đo đạc, vẽ bản vẽ trong căn phòng.
Từng bản phác thảo thiết kế chất đống trên bàn, Lương Khinh Phàm cầm cà phê lên, nhưng vì đắm chìm vào suy nghĩ mà quên uống, lại đặt nó trở lại.
Chẳng mấy chốc, những công nhân cần cù đã bước vào ngôi nhà cũ nát, bọn họ bắt đầu bận rộn, che khuất tầm nhìn ống kính khiến khán giả không nhìn thấy được vẻ ngoài thật sự của ngôi nhà cũ nát này.
Dưới sự bận bịu của những người công nhân, ngôi nhà nhìn có vẻ như dột nát, ẩm thấp này bắt đầu thay đổi nhanh chóng.
Trên bàn của Lương Khinh Phàm chất đầy các loại phương án thiết kế khác nhau, đủ loại chi tiết khác nhau bắt đầu liên tục được hoàn thiện.
Cuối cùng, việc thi công ngôi nhà cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Bộ mặt thật của nó cuối cùng cũng đã được công bố, cách trang trí trong phòng khách giống hệt ngôi nhà mà Trần Luỹ đàn guitar trước đó, mà toàn bộ diện mạo được cố tình che giấu bằng cách chỉnh sửa cũng đã hiện ra, cửa sổ sát đất 180 độ đã chứng tỏ đây là ngôi nhà Trần Luỹ ở lúc mới bắt đầu.
Ở lối vào của khu chung cư, Trần Luỹ vác theo một cây đàn guitar, kéo theo một chiếc vali du lịch nho nhỏ, đi đến tầng dưới, bước vào trong.
Khi Lương Khinh Phàm bước vào tòa nhà này, góc quay giống hệt nhau, giống như đang tái hiện lại một cảnh nào đó.
Cuối cùng, Trần Luỹ bước đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, ôm cây đàn guitar.
Tiếng hát vừa hay đến đoạn cuối thì chìm vào một mảnh yên lặng.
Trần Luỹ lại nhẹ nhàng gảy đàn lần nữa, hát lên giai điệu giống với mở đầu nhưng lại khác lời, xem như là lời kết.
“Không có ai là một hòn đảo cô độc/Có lẽ chúng ta chưa từng rời xa”
“Dù có cách xa/ Kỷ niệm cũng chưa từng xóa nhòa”
“Ta nguyện vượt qua muôn núi ngàn sông/ Cũng muốn tìm lại ngươi của ngày xưa”
“Nỗi cô đơn của thành phố trong ánh đèn neon/Có bằng chứng chúng ta bên nhau”
“Ngợp trong vàng son và vui buồn li hợp kia/ Đều không cần quan tâm đến nữa”
“Hãy để chúng ta bắt đầu lại/Trong cảnh sắc tươi đẹp đó...”
Cảnh kết thúc và mở đầu hoàn toàn hoà hợp vào nhau, tạo thành một vòng lặp khép kín.
Trên màn hình xuất hiện vài dòng chữ nhỏ.
“Nếu mệt mỏi, đừng ngại chậm lại, làm một con lười.”
“Đừng chỉ biết chịu áp lực của mảnh rừng cây bát ngát, mà không có thời gian tận hưởng sự phồn hoa của nó.”
“Ngươi xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.”
Chẳng mấy chốc, lượt stream, bullet screen, tin nhắn của video đã bắt đầu tăng nhanh chóng!