Bùi Khiêm một lần nữa cảm nhận được, sự xui xẻo do danh tiếng chết tiệt mang đến cho mình.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi chuyện đã dần dần thay đổi, sau khi đạt được một số hư danh không thể giải thích được, dù cho Tổng giám đốc Bùi có làm gì đi nữa, đều sẽ có một số người bị thu hút đến, cho dù điều đó có vô lý đến đâu, cũng sẽ liều mạng cổ vũ...
Biến đi, ta không muốn những dư danh này!
Bùi Khiêm yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng bình tĩnh lại.
Muốn đuổi những người thuê nhà này đi, là không thể nào.
Vả lại những người này ai cũng đều không thiếu tiền, e là trong thời gian ngắn sẽ không trả lại tiền thuê nhà.
Chỉ có thể nói, mô hình chung cư Sloth hiện tại đều không có vấn đề gì, chỉ là tính tới tính lui, lại tính sót mất Tổng giám đốc Lý.
Thôi thì cứ như vậy đi, chỉ là một tòa nhà mà thôi, người vừa giàu có vừa không não tiêu tiền theo mình như Tổng giám đốc Lý, ở Kinh Châu này cũng không được mấy người.
Chung cư Sloth khác, vẫn còn an toàn.
Lý Thạch cảm thấy Tổng giám đốc Bùi không hào hứng cho lắm, ngồi một hồi đã vội vàng đứng lên: “Vậy ta không làm phiền Tổng giám đốc Bùi nữa, ta sống ở tầng dưới, có thời gian thường xuyên tới chơi.”
Bùi Khiêm cũng đang cầu mà không được, đứng dậy tiễn khách.
Sau khi tiễn Tổng giám đốc Lý đi, Bùi Khiêm trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sofa, luôn cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm.
Nhưng sau khi đắn đo suy nghĩ, những người này cho dù là thuê phòng trong Chung cư Sloth, thì có thể như thế nào được?
Trình độ trang trí nhà riêng của bọn họ cũng không thua kém gì nơi này, ai nấy đều ở biệt thự, cho dù là từ góc độ nào đi nữa, trải nghiệm sống ở đây đối với họ chỉ có thể nói là khá ổn, tuyệt đối không so được với nhà riêng của mình.
Vì vậy, những người này hơn phân nửa là đang lấy lòng mình, sẽ không đến mức thường xuyên sống ở đây.
Bùi Khiêm nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được những người này sẽ có đe doạ gì đối với mình, chỉ có thể có chút sầu não mở TV chơi game.
Lý Thạch rời khỏi chỗ của Tổng giám đốc Bùi, lên thang máy đến tầng 11.
Sau khi bước vào cửa, Lý Thạch có cảm giác khác biệt.
Tuy vẫn là vẫn là cách bày biện như thế, nhưng hình như lại có hàm nghĩa đặc biệt.
Đây chính là nơi tương tự với Tổng giám đốc Bùi!
Ừm, đột nhiên cảm thấy nơi này cực có tính nghệ thuật!
Ngươi xem cái tivi to này, ngươi nhìn cái sofa được đặt ở chỗ thật tuyệt vời, ngươi nhìn hai cái ghế nhỏ và bàn trà cạnh sân thượng mà xem…
Tất cả đều tuyệt vời như thế!
Ặc, tiếc là trên bàn trà thiếu hộp đen, không giống tuyệt đối như bên Tổng giám đốc Bùi.
Nhưng nơi khác đều y chang.
Vốn dĩ Lý Thạch chẳng có cảm giác gì với nơi này, cảm thấy rất trống trải, tính nghệ thuật ư, cũng được, nhưng cũng không có gì quá xuất sắc.
Nhưng không biết vì sao, kết hợp với hình tượng của Tổng giám đốc Bùi, hình như tất cả trong căn nhà đều thay đổi!
Lý Thạch ngồi xuống sofa, vẫn đang suy nghĩ thầm, bình thường Tổng giám đốc Bùi sống ở đây, làm việc thế nào? Ở phòng nào? Xem chương trình gì với cái tivi to này?
Ừm, đáng để nghiên cứu một phen!
Trước tiên Lý Thạch bắt đầu xem xét từ tivi, tìm thấy máy chơi game và số lượng lớn đĩa game trong tỷ tivi.
……
Mười phút sau.
Trong nhóm đầu tư bắt đầu bùng nổ các kiểu tin tức.
“Các ngươi xem thế nào rồi? Có thể đi chứ?”
“Ừm, chỗ ta ổn.”
“Cảm thấy tivi lớn này không tồi, kiểm tra một chút hình như là bản giới hạn, ta định về mua một cái!”
“Đáng tiếc, ta không xem tivi.”
“Đồ trong phòng quá ít, năm phút đã chuyển xong rồi, với lại còn không thể tự thêm gia dụng, thật sự không có gì đẹp.”
“Thế chúng ta tập hợp dưới lầu ha?”
“Giám đốc Lý đâu? Giám đốc Lý sao rồi?”
Lý Thạch nhìn tin nhắn của mọi người trên điện thoại, không khỏi khẽ thở dài.
Mấy người này, quả là vào núi vàng mà lại về tay không, không thấy được thứ tốt!
Vốn dĩ Lý Thạch muốn để bọn họ tự về, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn gửi tin vào nhóm: “Đến tầng 11.”
Hai phút sau, mười hai người đầu tư còn lại đến căn của Lý Thạch.
“Giám đốc Lý, sao còn bảo chúng ta lên đây nữa? Chẳng phải bố cục các phòng đều y chang nhau sao?” Có người hỏi.
“Đúng rồi, giống hệt căn kia của ta, chẳng khác chút nào.” Một nhà đầu tư khác phụ họa.
Mọi người đều đang đứng trong phòng khách, đều ngượng ngập ngồi xuống sofa, vì không đủ chỗ.
Lý Thạch hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép: “Các ngươi đó! Có phải định thuê xong không đến ở không?”
Mấy nhà đầu tư đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ nghĩ vậy thật.
Biệt thự bự nhà mình chẳng tốt sao? Đều trang trí theo sở thích bản thân, với lại cũng quen rồi.
Bên đây có gì? Muốn thêm gia dụng cũng không được, bạn đến chơi nhà, muốn dùng tách trà chẳng chỗ ngồi.
Sống ở nơi này, há chẳng phải tự mình chịu tội sao?
Mà ba nhà đầu tư không có thuê kia lại mừng thầm.
May mà chúng ta nhanh trí!
Thuê nơi này là uổng phí, mỗi tháng mất toi mười nghìn đồng.
Tuy đối với bọn họ, một tháng mười nghìn chẳng nhiều nhặn gì, nhưng tiêu vô ích cũng đau lòng lắm chứ bộ.
Nhìn biểu cảm của mọi người, Lý Thạch biết mình đoán đúng rồi.
Hắn khẽ thở dài: “Các ngươi đó, sao đụng chuyện không biết suy nghĩ nhiều một chút? Nếu ta không gọi các ngươi đến thức tỉnh một câu, có phải các ngươi muốn vào núi vàng mà lại về tay trắng không?”
Trên mặt mấy nhà đầu tư đầy vẻ khó hiểu.
Vào núi vàng mà về tay không là cách nói gì đây?
Ngươi gọi đây là núi vàng?
Ngươi thấy núi vàng trống huơ trống hoác bao giờ chưa?
Với lại, mấy gia dụng này thật sự rất đáng tiền, không sai, nhưng đó là với người bình thường thôi, đối với người giàu thì đây chỉ là mấy món đồ thường ngày hay dùng mà thôi.
Sao lại thành vào núi vàng mà về tay không?
Một nhà đầu tư hơi khó hiểu, nói: “Giám đốc Lý, phiền ngươi nói rõ hơn đi, bảo bối ở đâu vậy?”