Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1188 - Chương 1188. Bài Học Cuối Cùng Của Thầy Hà (2)

Chương 1188. Bài học cuối cùng của thầy Hà (2)
Chương 1188. Bài học cuối cùng của thầy Hà (2)

Năng lượng tiêu cực, vốn không thể khiến cuộc sống của con người trở nên tốt đẹp.

Doanh số bán ra của “Phấn Đấu”, nhìn từ trước mắt vốn không phải quá khoa trương, nếu như kéo dài thời gian dài ra một năm , hẳn vẫn kiếm được chút ít, hiện tại cách lúc kết toán chỉ còn chưa đến một tháng, xem thế nào cũng không thể kiếm về được số vốn đầu tư vào game.

Điểm này, xem như may mắn trong bất hạnh.

Có thể thấy số vốn đầu tư lớn, chế tác tỉ mỉ, hình thức chế tác game bạch phiếu từ ban đầu Bùi Khiêm định xuống, vẫn có được tác dụng nên có.

Nhưng bất kể nói như thế nào, tổng giám đốc Bùi đều sai!

Ban đầu hi vọng danh lợi đều không thu được gì, nhưng hiện tại lợi quả thực chưa thu được là bao, nhưng danh lại thu được quá nhiều!

Tựa game “Phấn Đấu” này đã thành công phá bỏ giới hạn, không chỉ có được sự chú ý trong giới game thủ, còn có được giới hạn của rất nhiều người không chơi game, trên Ailidao có lượng lớn video liên quan đến “Phấn Đấu”, độ hot thảo luận cũng cứ cao không hạ.

Hiện tại chuyện Bùi Khiêm muốn làm nhất, chính là chất vấn thầy Hà An.

Đã nói nếu vi phạm cả bốn điều nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử không phải sao? Vậy ta thế này là thế nào hả?

Có phải nội dung thầy dạy có vấn đề không?

Bùi Khiêm tức giận đùng đùng uống cà phê, rất nhanh, Hà An đã đến.

“Thầy Hà, chuyện liên quan đến ‘Phấn Đấu’...”

Bùi Khiêm vừa định nói, tại sao nội dung ngươi giảng lại không đúng gì cả, nhưng mà Hà An lại mỉm cười ha ha, quả quyết ngắt ngang lời của Bùi Khiêm.

“Giám đốc Mã, ta biết ngươi muốn nói gì!”

Bùi Khiêm: “?”

Hà An ngồi xuống đối diện Bùi Khiêm: “Có phải ngươi đã nói toàn bộ lý luận cơ sở ta giảng cho với tổng giám đốc Bùi rồi không?”

Trên đầu Bùi Khiêm bay ra một dấu chấm hỏi.

?

Ta nói với bản thân ta?

Bùi Khiêm có chút mê mang nói: “Tại sao lại nói như vậy?”


Hà An khẽ mỉm cười: “Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao? Tựa game “Phấn Đấu” này, trùng hợp thế nào mà là trái ngược chính xác bốn điều căn bản ta đã giảng chứ? Lẽ nào ta và tổng giám đốc Bùi tâm hữu linh tê sao? Rõ ràng không phải!”

“Giám đốc Mã, chắc chắn là trong lúc vô ý ngươi đã nhắc chuyện này với tổng giám đốc Bùi, mà tổng giám đốc Bùi vừa hay đã lợi dụng chuyện của ‘Phấn Đấu’, để khoe khoang bản lĩnh!”

“Tại sao lại nói là khoe khoang bản lĩnh chứ?”

“Bởi vì đường lối trong này, chỉ có người chế tác game mới có thể nhìn ra, người chơi game vốn không thể nào nhìn ra được!”

“Tổng giám đốc Bùi cố ý dùng tựa game này đồng loạt phá vỡ toàn bộ bốn quy tắc một lượt, trùng khớp với bốn lý luận này ở một mức độ cao hơn, chuyện này tương đương với việc đã tiện thể viết ra một cuốn sách giáo khoa.”

“Chắc chắn tổng giám đốc Bùi biết giám đốc Mã đang học nội dung trên phương diện này, cho nên đã tiện thể dùng tựa game này, cung cấp tham khảo và sự giúp đỡ cho việc học tập của ngươi!”

“Lúc trước ta đã phán đoán, ngươi và tổng giám đốc Bùi nhất định là bạn tốt thâm giao, chuyện gì cũng nói cho nhau nghe, hiện tại đã xác định hơn. Nói từ lúc bắt đầu tựa game này của tổng giám đốc Bùi, chắc không phải cố tình làm ra vì việc dạy và học của ngươi, nhưng rất nhiều chi tiết trong đó, nhất định là vì việc học của ngươi mà đưa ra điều chỉnh!”

“Không thể không nói, giám đốc Mã, tình bạn giữa ngươi và tổng giám đốc Bùi đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.”

“Giám đốc Mã có thể sắp xếp thời gian, để ta gặp mặt với tổng giám đốc Bùi hay không? Nhà chế tác ưu tú như vậy, ta thật sự rất muốn quen một lần!”

Bùi Khiêm bị lời nói này của Hà An làm cho trố mắt líu lưỡi, những từ ngữ lúc trước đã nghĩ xong, lại không nói ra được câu nào.

Sóng não của hai người chúng ta đã lệch đến đâu rồi!

Thứ ta nói là mui bảo vệ, thứ ngươi nói là đuôi xe!

Hà An phân tích nhiều như vậy, thật sự đã phân tích ra luôn cả đặc trưng tính cách của Mã Dương và quan hệ giữa hai người, ngoài sự thật Mã Dương chính là tổng giám đốc Bùi.

Chuyện này khiến người ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng!

Bởi vì Hà An càng phân tích, càng cảm thấy bản thân đã tiếp cận đến chân tướng, ấn tượng trong đầu không ngừng cường hóa.

Bùi Khiêm phát hiện, sau khi bản thân mặc lên cái áo gi lê của Mã Dương, đã vô tình sản sinh ra một loạt sai lầm, hoàn toàn không thể giải thích rõ ràng!

Hiện tại Hà An đã nhận định bản thân là Mã Dương, nếu nói với hắn bản thân thực ra chính là tổng giám đốc Bùi, biết đâu chừng lão nhân gia sẽ lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ?

Cho nên, Bùi Khiêm vốn nén đầy một bụng tức giận đi đến, chỉ có thể âm thầm nuốt xuống.

Không còn cách nào, ai bảo mình mặc áo gi lê vào, trời sinh thấy hơn người ta một cái đầu...

Bỏ đi, nhìn thấy ông lão đã từng tuổi này rồi, đành cho qua chuyện này thôi.

Bùi Khiêm vừa định nói bắt đầu lên lớp thôi, thì mới đột nhiên chú ý đến trên tay Hà An vốn không cầm giáo trình đã chuẩn bị sẵn.

Hắn lập tức cảm thấy có gì đó không lành.

“Ờm... thầy Hà, buổi học hôm nay, chắc không phải là giảng về ‘Phấn Đấu’ đó chứ?”

Trên mặt Hà An lộ ra nụ cười: “Được lắm giám đốc Mã, càng ngày càng sáng suốt rồi! Ngươi cũng cảm thấy hôm nay giảng ‘Phấn Đấu’ là thích hợp nhất sao?”

“Dùng một tựa game được gọi là sách giáo khoa để kết thúc khóa học của chúng ta, đồng thời ôn tập, nỗ lực dung hợp quán triệt những tri thức lúc trước đã học, rõ ràng là tài liệu thích hợp nhất!”

“Đương nhiên, giám đốc Mã, xét đến chuyện ta đã gửi bài văn kia lên trên Weibo, cho nên ta quyết định, tiết học này sẽ miễn phí tiền dạy! Tiền lúc trước ngươi gửi qua cho ta, ta sẽ gửi lại học phí của tiết hôm nay, vào trong tài khoản công ty đã gửi tiền kia...”

Bùi Khiêm sững sờ.

Gửi lại học phí?

Ngươi đừng làm bừa! Số tiền học phí này được ta dành riêng để trừ vào hạn mức quỹ hệ thống vào lúc kết toán, ngươi gửi lại cho ta hai trăm ngàn, đến lúc kết toán ta sẽ trừ ít đi tám phần đó!

Hết chương 1188.
Bình Luận (0)
Comment