“Ta nghĩ nghĩ rồi nói, chắc là bên khu công nghiệp cũ.”
“Vì lúc đó khu công nghiệp cũ vẫn là nơi bỏ hoang, chỉ có một vài công xưởng bỏ phế, với lại còn xa nội thành, vị trí hẻo lánh.”
“Ta tưởng đâu tổng giám đốc Bùi nói đùa, kết quả tổng giám đốc Bùi chẳng nói hai lời, thẳng thừng đầu tư vào!”
“Thế là ta cũng đầu tư.”
Trương Lệ Nhàn sững sờ.
Qua loa vậy sao?
Tổng giám đốc Bùi đầu tư nên ngươi cũng đầu tư theo? Thế lỡ như tổng giám đốc Bùi đầu tư thất bại thì sao?
“Thế… vì sao ngươi lại tín nhiệm tổng giám đốc Bùi như vậy?” Trương Lệ Nhàn hỏi.
Lý Thạch cười cười: “Nếu ngươi điều tra khoản đầu tư bên đầu tư Viên Mộng của tổng giám đốc Bùi ngươi sẽ phát hiện, đầu tư của hắn và đầu tư của người khác có khác biệt một trời một vực!”
“Đầu tư của người khác chỉ có hai kết quả, lỗ hoặc lãi.”
“Mà đầu tư của tổng giám đốc Bùi cũng chỉ có hai kiểu kết quả, bây giờ lãi hoặc sau này lãi!”
“Nếu nói lần đầu tư thành công nhất của Đầu tư Viên Mộng, vẫn là mua cổ phần công ty Finger, thật sự là được tính toán mỗi bước, lợi nhuận tăng hơn hai mươi lần!”
“Làm đầu tư không những phải có can đảm, mà còn cần tầm nhìn nữa.”
“Một nhà đầu tư ưu tú, đầu tiên phải có thể thấy được cơ hội, phải biết nắm bắt thời cơ thế nào, cuối cùng phải dám chớp thời cơ!”
“Mà rõ ràng tổng giám đốc Bùi làm được mỗi mắt xích, mới có thể đầu tư nhiều dự án thành công như vậy.”
“Đương nhiên, trước khi đầu tư, tổng giám đốc Bùi cũng từng ba lần bốn lượt nhắc nhở ta dự án này sẽ có nguy hiểm rất lớn, ta nghĩ nghĩ, có nguy hiểm thì có nguy hiểm, chuyện cải tạo khu công nghiệp cũ là cấp thiết, nếu thua thật, thế thì xem như cống hiến cho Kinh Châu.”
“Ta là người Kinh Châu sinh ra lớn lên ở đây, may mắn có được chút tiền bạc, báo đáp cho xã hội cũng là điều nên làm.”
Trương Lệ Nhàn gật đầu: “Tấm lòng của giám đốc Lý thật khiến người khác kính phục. Ta phát hiện hình như người cực kỳ tín nhiệm tổng giám đốc Bùi? Kiểu tín nhiệm của ngươi đến từ thành tích đầu tư huy hoàng của tổng giám đốc Bùi hay là từ chỗ nào?”
Lý Thạch trầm mặc chốc lát: “Thật ra ban đầu chỉ vì thành tích đầu tư huy hoàng của tổng giám đốc Bùi thôi. Lúc đó, ta không hiểu lắm vì sao tổng giám đốc Bùi và đầu tư Viên Mộng lại thành công nhiều đến vậy.”
“Nhưng gần đây, ta ngày càng rõ nguyên nhân tất cả là gì rồi, ta nghĩ, kinh nghiệm này không những có thể chia sẻ cho các nhà đầu tư mà còn có thể chia sẻ cho tất cả người trẻ tuổi có chí muốn tạo dựng sự nghiệp.”
“Tổng giám đốc Bùi có thể gặt hái thành tích thế này là vì hắn có cách tư duy của hắn!”
Mắt Trương Lệ Nhàn sáng lên: “Ngươi có thể nói rõ hơn được không?”
Lý Thạch mỉm cười: “Đây là chung cư Sloth, cũng là thương hiệu nhà cho thuê mới ra mắt của Đằng Đạt. Nhưng rất nhiều người không biết, tổng giám đốc Bùi cũng sống ở đây, ở tầng cao nhất tòa nhà này. Tất cả trang trí trong phòng đều tương tự với căn của tổng giám đốc Bùi!”
Trương Lệ Nhàn sững sờ.
Nàng thật sự không nghĩ đến điều này!
Mọi người đều biết nơi làm việc của Đằng Đạt ở đâu, văn phòng của tổng giám đốc Bùi ở đâu, nhưng đối với diện mạo thật của tổng giám đốc Bùi và cả nơi tổng giám đốc Bùi sống đều ít ai biết được.
“Nơi tổng giám đốc Bùi ở cũng như ở đây? Vậy cũng đơn giản quá nhỉ? Sao ở được?” Trương Lệ Nhàn nghi ngờ.
Lý Thạch cười cười: “Ban đầu ta cũng nghĩ vậy.”
“Sau khi phát hiện tổng giám đốc Bùi ở đây, ta cũng rất ngạc nhiên, vì trang trí ở đây thật sự quá đơn giản, đơn giản đến mức ảnh hưởng nhất định đến cuộc sống hàng ngày.”
“Người sống ở đây rất dễ cảm thấy nơi này giống như một viện tu đạo hoặc chùa miếu, vì vốn dĩ không có hơi thở cuộc sống gì cả.”
“Nên ta cũng sinh nghi.”
“Với giá trị của tổng giám đốc Bùi, mua một căn biệt thự xa xỉ cũng dễ dàng, vì sao lại sống ở nơi thế này?”
“Nên ta cũng vào đây sống hơn nửa tháng với nỗi nghi ngờ, cuối cùng ta cũng hiểu được hàm ý sâu xa của tổng giám đốc Bùi.”
Lý Thạch cố ý pha trò, dừng một chút mới nói tiếp: “Ở đây có ích cho việc tập trung tinh thần để suy nghĩ. Mà tổng giám đốc Bùi vì muốn tập trung toàn bộ tinh thần để suy nghĩ nên mới ở đây!”
“Nói đây là nơi tổng giám đốc Bùi ở, chi bằng nói là phòng luyện công, phòng tập trung suy nghĩ của tổng giám đốc Bùi!”
“Thành công của tổng giám đốc Bùi không phải ngẫu nhiên mà là kết quả của việc ngày ngày nghiêm túc suy nghĩ.”
“Hắn đè nén sự hưởng thụ vật chất của bản thân xuống mức thấp nhất, trong căn phòng chỉ giữ lại những vật phẩm cần thiết nhất, vẫn luôn sống cực kỳ đơn giản, để phòng mấy thứ tào lao làm phiền đến suy nghĩ của mình!”
“Không có mấy thứ vớ vẩn này có thể chuyên chú suy nghĩ hơn. Sống trong môi trường này thời gian dài có thể dưỡng cách suy nghĩ này lâu dài.”
“Trên thế giới này nào có thiên tài đầu tư, tổng giám đốc Bùi chỉ là tận dụng toàn bộ thời gian, suy tính hiệu quả cao mà thôi!”
“Nên bây giờ ta cũng đang cố gắng học tập cách suy nghĩ ‘đơn giản hóa’ này.”
“Ta sẽ thường đến đây, một mình im lặng suy nghĩ, ta phát hiện ra nhiều vấn đề trước đó không thông suốt, sau khi đến đây có thể nghĩ thông rất nhanh, vì ở đây, có thể làm tâm ta bình thản, sẽ không có chuyện gì quấy rầy ta.”
Trên mặt Trương Lệ Nhàn lộ ra biểu cảm hoang mang.
Thì ra là vậy!
Trước đó nàng cũng rất khó hiểu, tổng giám đốc Bùi là ông chủ của tập đoàn Đằng Đạt, một lần đầu tư có thể lời nửa tỷ, muốn mua nhà thế nào chẳng được?
Tuy căn nhà này có diện tích không nhỏ, nhưng không xứng với giá trị của tổng giám đốc Bùi.
Vả lại, tổng giám đốc Bùi còn sắp xếp phòng mình đơn giản thế này, gần như không có thứ gì nhiều, khiến người ta liên tưởng đến người cầu đạo và khổ hành tăng.
Hợp lý không?
Thử hỏi, ai không thích tiện lợi, ai không thích hưởng thụ?