Còn trong mắt của Nguyễn Quang Kiến, tổng giám đốc Bùi là một bên khách hàng có lương tâm, hắn đã đánh tan sự nghi ngờ lẫn nhau giữa hai bên hợp tác, vòng tuần hoàn của trò chơi có tổng bằng không, xây dựng sự tin tưởng cho hai bên.
Mà mở rộng ra từ chuyện này, có thể thấy tổng giám đốc Bùi đã đánh tan trò chơi có tổng bằng không trên cả ba phương diện, xây dựng được lòng tin.
Bên A và bên B;
Ông chủ và nhân viên;
Nhà cung ứng và người tiêu dùng.
Rõ ràng, hiện tại đã biết phát đoán của Lương Khinh Phàm có chỗ sai sót, bởi vì tổng giám đốc Bùi vốn không chỉ chú trọng tính nghệ thuật tối thượng của chung cư Sloth, mà còn hoàn toàn dự đoán được sự thành công của nó, giống với tựa game “Phấn Đấu”, thực sự đã thực hiện tính thống nhất hoàn mỹ giữa nghệ thuật và thương mại.
Còn cách nói của tổng giám đốc Lý và Nguyễn Quang Kiến thực ra có một vài điểm chung, có thể cùng nhìn nhận thống nhất.
“Đánh tan trò chơi có tổng bằng không”, không chỉ là thái độ nhấn mạnh với bên hợp tác, còn đang nhấn mạnh quan hệ biện chứng của lợi ích trước mắt và lợi ích lâu dài.
Cho nên, Ngô Tân đã tăng thêm ghi chú mới về tinh thần Đằng Đạt, bên trên ba mục lớn ban đầu.
Trên cơ sở bảo vệ lợi ích Đằng Đạt, để tìm kiếm lợi ích chung với bên phía hợp tác;
Tính nghệ thuật của thương phẩm thống nhất hoàn mỹ với tính thương mại, cùng lúc với thu lợi nhuận, phải duy trì theo đuổi sự tao nhã;
Đứng trên góc độ cao hơn để suy ngẫm vấn đề, lòng dạ rộng rãi, đánh tan trò chơi có tổng bằng không, nỗ lực tìm kiếm lợi ích chung.
Có thể xem hai điểm trước thành một loại trạng thái và phương hướng, còn điểm thứ ba có thể xem thành một loại phương pháp luận.
So sánh chúng với ba điều tinh thần Đằng Đạt ban đầu, sau khi đã bỏ đi nội dung trùng lặp, bèn ngưng kết thành sáu điểm:
Cần làm việc hiệu suất cao, nhưng cần chú trọng sáng tạo hơn;
Cần phục tùng lãnh đạo, nhưng cần độc lập tư tưởng hơn;
Cần nỗ lực làm việc, nhưng cần kết hợp nghỉ ngơi làm việc hơn;
Cần phục vụ khách hàng, nhưng cần theo đuổi nghệ thuật hơn;
Cần làm ăn kinh doanh, nhưng cần hợp tác lợi ích chung hơn;
Cần chỗ đứng hiện tại, nhưng cần tầm nhìn sâu xa hơn.
Ba điểm trước có thể xem thành tinh thần Đằng Đạt mỗi một thành viên đều phải tuân thủ, ba điểm sau có thể xem thành tinh thần Đằng Đạt của cả doanh nghiệp Đằng Đạt ở trong thường trường, xã hội, đối với người hợp tác và khách hàng.
Sáu điểm này đề là dùng vô số kinh nghiệm ngưng kết mà thành, rút mỗi một điều đơn độc ra, đều có ví dụ có thể giải thích rõ ràng.
Tổng giám đốc Bùi trước nay vẫn luôn tự mình hành động, chú thích vì tinh thần Đằng Đạt.
Mà đối với người đọc nội bộ của ghi chú tinh thần Đằng Đạt, cùng lúc giải thích hàm nghĩa của mỗi một câu, cũng đã kèm theo những ví dụ này ở phía sau, để người đọc có thể thông qua những ví dụ này, hiểu rõ hơn tổng giám đốc Bùi và tập đoàn Đằng Đạt đã làm thế nào, từ đó có hiểu biết tốt hơn về tinh thần Đằng Đạt.
Vẻn vẹn hơn bốn tháng, dưới sự nỗ lực đồng lòng của Ngô Tân và Thôi Cảnh, cuối cùng đã viết ra được cuốn sách này.
Không phải là cuối sách lớn gì, chỉ có thể xem như một cuốn sổ nhỏ, nhưng mỗi một chữ bên trên đều được mài giũa tỉ mỉ, có thể gọi là một chữ đáng giá ngàn vàng.
Không biết tại sao, lúc này Ngô Tân đột nhiên có một cách nghĩ vô cùng ngốc nghếch, muốn dùng cách thức biểu đạt kỳ ảo, để phong tước cho tổng giám đốc Bùi.
Bùi – người biểu đạt thầm lặng, nhà tư tưởng cô độc người theo đuổi nghệ thuật, người phá tan trò chơi có tổng bằng không, người giải thích tinh thần Đằng Đạt, người tiên phong cuộc sống sức khỏe, nhà đầu tư tập trung ước mơ nhà thám hiểm trong thời bình, người thực sự nắm giữa tiền tài, quốc sản và ánh sáng của game một người chơi – Khiêm.
Tuy rằng trông có chút kỳ lạ, nhưng mỗi một điều đều rất thiết thực!
Làm một bất ngờ nho nhỏ, dùng font chữ nhỏ in ở trang cuối sách đi.
Ngô Tân thở dài một hơi, cuối cùng đã hoàn thành rồi!
Tuy rằng tương lai, tinh thần Đằng Đạt vẫn có thể không ngừng mở rộng, nhưng tinh thần Đằng Đạt được tổng kết trong cuốn sách này, chắc hẳn có thể khiến đại đa số nhân viên Đằng Đạt học tập trong thời gian rất dài.
“Ta từng hỏi Mã Nhất Quần, hiện tại có nghiệp vụ xuất khẩn cấp, chắc là vừa hay có thể kịp thời gian trình bày lô sách tiếp theo, dưới tình huống lạc quan nhất, trong thời gian một tuần có thể xuất bản khẩn cấp, in ấn một lô!”
“Bên phía Điểm Kết sẽ trả khoản phí này, đến lúc đó tranh thủ cho mỗi một nhân viên cốt cán một cuốn, để mọi người có thể học tập tinh thần Đằng Đạt tốt hơn!”
Ngô Tân vô cùng hài lòng với công việc của bản thân.
Ai nói bộ phận nhân lực chỉ là một bộ phận xì dầu, bộ phận chân chó chứ?
Ta cũng tạo ra cống hiến cho Đằng Đạt, cho xã hội!
Chủ nhật, ngày 18 tháng 9.
Sân bay Kinh Châu.
Hai người Hoàng Tư Bác và Bao Húc mạnh ai nấy kéo hành lý, gian nan gọi một chiếc xe taxi.
Hai người bị phơi nắng đến mức đen bóng ngồi trong xe, chơi điện thoại, đúng là có một loại xúc động lệ rơi đầy mặt.
Cuối cùng đã về đến xã hội loài người rồi!
Nghĩ đến một tháng nay, ở sa mạc Sahara, núi Kilimanjaro, thung lũng tách giãn lớn...
Đúng chất trải qua cuộc sống cách biệt với thế giới!
Ban đầu Bao Húc ôm ấp ý nghĩ đồng quy vu tận cùng Hoàng Tư Bác để chọn hành trình, nhưng mà trong một tháng dài đằng đẵng này, cảm giác này cũng dần dần xảy ra thay đổi.
Nghĩ đến châu Phi xa vời vợi, hai người cô độc không ai dựa dẫm, chỉ có thể dìu dắt lẫn nhau, dựa dẫm vào nhau, cổ vũ nhau cố lên...
Vô thức cảm thấy tình hữu nghị giữa đối bên giống như càng thêm kiên cố.
Cho nên, sau khi quay về từ châu Phi, Bao Húc cũng không tức giận nữa, chỉ cảm thấy cuộc sống ở Kinh Châu thật tuyệt, ôm trong lòng cảm giác vui vẻ bắt đầu chơi điện thoại.
Hoàng Tư Bác cũng có thái độ y như vậy.
Hai người ôm điện thoại lướt một hồi, mới nhận ra trong một tháng bản thân cách biệt thế giới, bên phía Kinh Châu đã xảy ra thay đổi khổng lồ như thế!