Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm đứng dậy vỗ tay: “Được rồi, ta thấy mọi người thảo luận được kha khá rồi, dừng lại ở đây đi. Chuẩn bị chút, tối nay cùng nhau ăn cơm, ta mời!”
Hắn vốn còn lo lắng Trương Nguyên phản đối, bởi vì tụ tập ăn cơm chắc chắn sẽ chiếm dụng thời gian tập luyện thể hình buổi tối, nhưng nào ngờ Trương Nguyên vô cùng vui vẻ, vô cùng tán thành, lập tức sốc các thiếu niên nghiện game không muốn đi này lên.
Trong lòng Trương Nguyên thầm nói, quả nhiên, tổng giám đốc Bùi đã nhìn ra vấn đề!
Những nhân viên này hiện tại đều nóng nảy đến mờ lý trí, nên để bọn họ bình tĩnh lại. Đồng thời, tụ tập ăn cơm như vậy có thể gia tăng sức đoàn kết của cả đội, có thể nói là bước đầu tiên đi đúng hướng!
……
Rất nhanh, các thành viên DGE đã lục tục đi đến quán ăn gia đình Mính Phủ.
Bùi Khiêm sớm đã đặt chỗ xong, bao căn phòng lớn nhất trong cả nhà hàng, hai chiếc bàn tròn lớn mỗi bàn đều có thể ngồi mười mấy người.
Không ngồi hết, cũng không sao, thoải mái ăn!
Bùi Khiêm cũng không nhiều lời, trực tiếp chọn những món đắt tiền nhất, tranh thủ dùng thức ăn ngon mài mòn ý chí chiến đấu của các thành viên, khiên bọn họ hoàn toàn quên mất chuyện đấu luyện lúc nãy.
Những người mới này chưa từng đi đến nhà hàng Vô Danh, chỉ riêng những thứ đồ tốt của quán ăn gia đình Mính Phủ cũng đủ để khiến khẩu vị của mọi họ mở rộng, ai nấy đều bắt đầu ăn như hổ đói.
Trương Nguyên cũng đang ăn, có điều niềm vui có dư, lại có chút lo lắng.
Vui là vì, tổng giám đốc Bùi đã phát động kỹ năng “khích lệ bằng thức ăn ngon”, hiệu quả chắc chắn xuất chúng!
Trong ấn tượng của hắn, mỗi một lần tổng giám đốc Bùi mời khách ăn cơm, dường như bộ phận được mời đều sẽ xảy ra đột phá thành tích trong thời gian ngắn. Điều này xem chừng là một loại huyền học, nhưng trên thực tế, Trương Nguyên đồng ý xem đây là một kỹ năng đặc thù của tổng giám đốc Bùi hơn.
Bữa cơm nà đã sản sinh hiệu quả khích lệ với các thành viên mới của DGE, khiến bọn họ sản sinh ra cảm giác thuộc về câu lạc bộ DGE, đồng thời cũng khiến bọn họ bình tĩnh lại, không còn tâm thái sốt ruột muốn mau chóng lập được công lao.
Nhưng cùng lúc với vi mừng lại là lo lắng, chỉ có như vậy thì chỉ trị được ngọn không trị được gốc.
Phương pháp huấn luyện hiện tại của câu lạc bộ DGE đã lạc hậu, dưới tình hình các câu lạc bộ khắc đột phá dũng mãnh, hai đội của câu lạc bộ DGE lại tiếp tục mổ xẻ lẫn nhau như thế, chỉ càng ngày lạc hậu càng xa.
Chuyện này... tổng giám đốc Bùi nên giải quyết thế nào đây?
Trương Nguyên cảm thấy, cách tốt nhất chính là huấn luyện viên chuyên nghiệp và đoàn đội chuyên gia phân tích.
Nhưng mời ai? Mới là vấn đề lớn nhất.
Đang sầu não, Trương Nguyên phát hiện điện thoại của bản thân rung lên.
Lấy ra xem, lại là một tin nhắn do Hoàng Vượng gửi đến: “Anh Trương, sao câu lạc bộ không có ai hết vậy?”
……
Cổng câu lạc bộ DGE.
Đám người mười thành viên cũ của DGE gồm cả Hoàng Vượng, Khương Hoán tụ tập với nhau, thấy cổng câu lạc bộ khoá chặt, cảm thấy có chút không hiểu.
Hôm qua sau khi câu lạc bộ H4 đoạt được chức vị quán quân, buổi chiều Hoàng Vượng đương nhiên phải đi mừng công, buổi tối cũng không tránh được phải live stream một lúc, chia sẻ tâm trạng vui mừng với các fans.
Còn các thành viên khác thì tự ai nấy về câu lạc bộ nghỉ ngơi, thời gian này vẫn luôn tập luyện và thi đấu cao độ, cũng nên xả hơi xíu.
Chiều hôm nay, mọi người đều thư thả hơn chút, muốn cùng nhau quay về câu lạc bộ DGE tụ tập, hàn huyên chuyện cũ.
Kết quả đến trước cổng câu lạc bộ, mới phát hiện cổng lớn khóa kín.
Hiện tại nên là giờ ăn cơm tối, bữa tối của câu lạc bộ DGE thường thì là do Takeaway Netfish cung cấp, cho nên không cần ra ngoài.
Đám người Hoàng Vượng sợ làm phiền mọi người luyện, cho nên cố ý chọn thời gian này đến.
Hoàng Vượng vốn còn muốn cho Trương Nguyên và huấn luyện viên Á Linh một bất ngờ, nhưng nào ngờ lại ập vào vườn không nhà trống, chỉ còn có thể gửi tin nhắn hỏi Trương Nguyên đang ở đâu.
Rất nhanh điện thoại trong tay Hoàng Vượng rung lên, Trương Nguyên đã trả lời.
Hoàng Vượng xem tin nhắn do Trương Nguyên gửi đến: “À, hoá ra là tổng giám đốc Bùi mời ăn cơm! Đang ở quán ăn gia đình Mính Phủ. Anh Trương mời chúng ta đến đó, nói đủ chỗ ngồi!”
Lão Chu rất mừng rỡ: “Vậy vừa hay, chúng ta cũng đã lâu không gặp tổng giám đốc Bùi rồi, đi thôi!”
……
Quán ăn gia đình Mính Phủ.
Thấy các nhân viên ai nấy đều ăn như hổ đói, tổng giám đốc Bùi cảm thấy cảm giác thèm ăn của bản thân cũng bị dấy lên.
Không thể không nói, khẩu vị của mấy món ăn bên phía tổng giám đốc Lý, cũng đang dần dần nâng cao.
Dù sao thì có khẩu vị của nhà hàng Vô Danh là tiêu chuẩn, bên phía quán ăn gia đình Mính Phủ là thương hiệu ẩm thực cao cấp thứ hai, không thể bị lạc hậu quá xa, khẩu vị cũng phải tiến bộ không ngừng.
Bản thân Bùi Khiêm cũng không thể ngày nào cũng ăn ở nhà hàng Vô Danh, xem nhà hàng vô danh là chỗ chi tiêu ăn uống bổ sung quan trọng cũng là một lựa chọn không tệ.
Đang ăn, Trương Nguyên cất điện thoại vào, vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Bùi, đám người Hoàng Vượng cũng muốn đến, ăn cơm với chúng ta!”
“Hả?” Bùi Khiêm sững người giây lát, lập tức gật đầu: “Được đó, nhân viên phục vụ, thêm món!”
Trong phút chốc nhiều thêm mười miệng ăn, hơn nữa đám người Hoàng Vượng ai nấy đều thân hình vạm vỡ, sức ăn khổng lồ, ít nhất có thể ăn được thêm mấy ngàn đồng, hình như rất là lời.
Tuy rằng Bùi Khiêm không muốn nhìn thấy bọn họ cho lắm, nhưng những người này đến giúp mình tiêu tiền, vậy thì có thể hoan nghênh.
Không bao lâu, đám người Hoàng Vượng và Khương Hoán đã đến.
Chỗ ngồi ở hai chiến bàn tròn được bố trí lại, đám người thành viên cũ như Hoàng Vượng và Khương Hoàng tìm chỗ trống ngồi xuống, vừa muốn ôn lại chuyện cũ, vừa muốn hàn huyên đôi ba câu, đã bị Bùi Khiêm ngăn lại.