Dư Bình An ngây ngẩn cả người: “Tổng giám đốc Bùi... đây là lượng công việc ngang với Ngu Công dời núi đó!”
“Nếu theo cách làm như vậy, sợ rằng mười năm nữa app này cũng sẽ không có bất kỳ khả năng lợi nhuận nào...”
“Thậm chí đừng nói lợi nhuận, ngay cả lưu lượng sợ rằng cũng rất khó tăng lên...”
Bùi Khiêm không khỏi vui thầm.
Đúng không? Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?
Thật tốt quá!
Mười năm tiếp theo cũng không thể có lợi nhuận, ngươi còn lạc quan hơn cả ta!
Bùi Khiêm cảm thấy, thứ này có thể bảo đảm năm năm không lợi nhuận, vậy là đã cám ơn trời đất rồi.
Năm năm, có ít nhất mười mấy chu kỳ, đủ để mình lỗ mất bao nhiêu tiền rồi!
Chuyện tốt như tương lai mười năm cũng có lợi nhuận này, quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bùi Khiêm khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, đây đúng là một công việc ngang với Ngu Công dời núi.”
“Nhưng mà, nó cũng rất có ý nghĩa, chúng ta nên sáng tạo ra một cõi Niết Bàn sạch sẽ cho Internet tràn đầy rác rưởi này”
“Có câu nói này rất hay, thời điểm tốt nhất để trồng một cái cây là mười năm trước, còn không thì là bây giờ.”
“Nếu lượng công việc lớn như vậy, thì chúng ta phải bắt đầu nhanh lên một chút, không phải sao?”
Trưa thứ tư, ngày 19 tháng 10.
Kiều Lương bỏ điều khiển xuống, tạm dừng lại game trên ti vi, tới cửa lấy hàng.
Hôm qua sau khi dọn nhà đến Kinh Châu, bố trí ổn thỏa xong, Kiều Lương định chủ nhật sẽ gọi mấy người bạn ở Kinh Châu tới tụ thập, dù sao bây giờ cũng là giờ làm việc, mấy người tổng giám đốc Bùi bọn họ chắc hẳn là rất bận, không có thời gian rảnh.
Vừa ăn Takeaway Netfish, một bên vuốt điện thoại xem xét tin tức trong nhóm fan.
“Lão Kiều, hình như có người đang giả danh Đằng Đạt đi lừa đảo đó, ngươi có cần đi hỏi thử nhân viên nội bộ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Đúng vậy, như vậy không phải là làm xấu danh tiếng của Đằng Đạt sao?”
“Lạ nhất là người này còn có tích xanh Weibo, rất có tính lừa gạt!”
Kiều Lương thoáng sửng sốt.
Có người lập nick giả danh tập đoàn Đằng Đạt đi lừa bịp? Hơn nữa còn có cả tích xanh chứng thực của Weibo?
Phách lối như vậy sao?
Kiều Lương lập tức nhấn vào link mà fan chia sẻ, chuyển tới trang Weibo.
“Mã Dương Đằng Đạt?”
“Chứng thực là... nhân viên nội bộ Tập đoàn Đằng Đạt?”
“Ừm... Hình như có người như vậy thật.”
“Đã nghe ở đâu rồi nhỉ?”
Kiều Lương cảm giác cái tên Mã Dương này có chút quen thuộc, nhưng trong nhất thời lại khó nhớ ra.
Bởi vì từ trước tới nay, ngành lão Mã chịu trách nhiệm không liên quan mật thiết với những ngành khác của Đằng Đạt, rất nhiều người phụ trách ngành còn đều là chỉ nghe tiếng mà không thấy người, huống chi là Kiều Lương.
“Nhớ ra rồi!”
“Lúc trước đầu tư IOI, kiếm về cho Đằng Đạt số tiền khủng 5 tỷ không phải là vị này sao?”
“Có người mạo danh ư? Không đến nổi chứ, Weibo chứng thực chắc sẽ không sai đâu.”
“Vậy hắn rốt cục đang làm gì?”
Kiều Lương cảm giác có chút mơ màng, nếu quả thật Mã Dương kia thì đây là cánh tay đắc lực của tổng giám đốc Bùi, quản lý cấp cao của tập đoàn Đằng Đạt.
Vậy mà lập Weibo xong có tổng cộng vài mống fan như vậy, y như là giả mạo vậy?
Xem xét tiếp Weibo của Mã Dương, phát hiện cũng chỉ có một bài đăng vào thứ Bảy tuần trước, trên đó viết tùy cơ giúp người hoàn thành mơ ước, nhưng sau đó thì lại không đăng thêm bài nào nữa.
Đến giờ cũng đã qua bốn ngày rồi, có không ít người cũng chia sẻ, comment bài đăng này, cũng có người đã để lại mã QR chuyển tiền, nhưng hình như sau đó lại không có gì xảy ra.
Thế nên những người này mới cảm thấy Mã Dương đang giả danh tập đoàn Đằng Đạt để lừa bịp, phía dưới cũng có không ít người đang mắng hắn là tên lừa đảo.
Kiều Lương có hơi nghi ngờ, không lẽ nào lại thế?
Đường đường là giám đốc Mã, làm sao lại nói không giữ lời chứ?
Người kiếm về 5 tỷ khủng cho tổng giám đốc Bùi, không đến nổi vì mấy chục nghìn bạc mà lừa gạt người chứ?
Kiều Lương nhìn kỹ lại những chia sẻ và comment kia, phát hiện nội dung cũng vô cùng đơn giản, chẳng qua là mấy câu comment linh tinh như “chọn ta chọn ta” hoặc là “kéo thấp tỉ lệ trúng thưởng”.
“Chẳng lẽ là bởi vì những người này viết quá đơn giản?”
Kiều Lương đột nhiên nổi hứng, chia sẻ nội dung này, hơn nữa viết mong ước của mình một cách cặn kẽ.
“Chào ngươi, giám đốc Mã, ta là một vlogger mới của nền tảng Dùng Yêu Phát Điện, nhưng fan của ta toàn nói microphone của ta quá cùi bắp, để cho fan của ta có được trải nghiệm xem video tốt hơn, cũng vì để khám phá Game Đằng Đạt tốt hơn nữa, có thể xin ngươi thực hiện giấc mơ của ta hay không, tặng cho ta một cái microphone chuyên nghiệp? Vô cùng cảm ơn!”
Thuận tiện đính kèm luôn ở phía sau mã QR của mình.
Chia sẻ bài viết Weibo xong thì Kiều Lương cũng không để ý nữa, tiếp tục vừa ăn cơm vừa uống nước.
Nhưng sau khi cơm nước xong xuôi vào Weibo xem thì đột nhiên phát hiện giám đốc Mã thế mà lại rep mình!
Giữa một tràng comment kiểu “ngươi còn không biết xấu hổ tự xưng là vlogger mới? Không cần mặt mũi nữa hả”, comment của giám đốc Mã giống như đom đóm trong đêm tối, nổi bần bật.
“Giấc mơ của ngươi rất tốt! Nhưng rất đáng tiếc, ta chỉ có thể giúp những người có 1000 fan trở xuống hoàn thành mơ ước! Vô cùng xin lỗi!”
Kiều Lương ngây ngẩn cả người, chỉ giúp người có 1000 fan trở xuống hoàn thành mơ ước?
Đây là quy định kỳ quái gì vậy?
Theo lý mà nói, càng là người nhiều fan tương tác thì độ hot mới càng cao chứ?
Ngươi như vậy càng giống là tên lừa đảo rồi!
Quả nhiên, phía dưới câu trả lời của Mã Dương, rất nhiều fan quá khích của Kiều Lão Thấp đã bật chế độ phun.
“Tên lừa đảo còn dám thò đầu ra!”
“Cái quy định kỳ quặc gì thế, kỳ thị à? Người ta nhiều fan thì không thể có ước mơ à?”
“Ta phù hợp điều kiện, sao ngươi không để ý tới ta thế?”
Có điều, hiển nhiên cũng có người qua link Kiều Lương chia sẻ, bắt đầu chăm chú viết lên mơ ước.