“Về phần lịch đấu cụ thể sắp xếp thế nào, đợi sau khi bộ phận mới thành lập sẽ cân nhắc sau.”
Trương Nguyên gật đầu: “Vâng tổng giám đốc Bùi.”
Sau khi tiễn tổng giám đốc Bùi rời đi, Trương Nguyên lại quay lại phòng hợp, xem lại một lượt từ đầu đến đuôi những nội dung đã ghi lại trước đó, muốn suy đoán ra thâm ý trong hành động này của tổng giám đốc Bùi.
Hiện tại đối với Trương Nguyên, nghi ngờ lớn nhất của hắn chính là câu “đương nhiên đáng” của tổng giám đốc Bùi.
Đối với sản nghiệp esports hiện tại, nhiệm vụ tiên quyết chắc chắn là phải khuếch trương cục diện.
Giải đấu giao hữu GOG toàn cầu tuy rằng đã lấy được độ hot không tệ, nhưng người sáng mắt đều nhìn ra, giải đấu này rõ ràng vẫn còn không gian nâng cao rất lớn.
Tương lai vẫn còn có việc phải làm.
Tổng giám đốc Bùi cũng đã nói, muốn làm GPL giải đấu chuyên nghiệp của GOG, hiển nhiên cũng là muốn khuếch trương cục diện của esports.
Nhưng vấn đề nằm ở, dùng điều kiện giáp sát nghiêm ngặt như vậy để ước thúc câu lạc bộ, rõ ràng trên một mức độ nào đó đã đi ngược lại với mục tiêu này.
Rốt cuộc tại sao tổng giám đốc Bùi lại làm như vậy?
Trương Nguyên bắt đầu nghiêm túc phân tích mỗi một yêu cầu tổng giám đốc Bùi đã đưa ra.
“Chỉ có hợp đồng chuẩn thống nhất, chắc cái này để xây dựng lòng tin giữa câu lạc bộ và tuyển thủ, bớt theo lối mòn, chân thành hơn nhiều.”
“Ừm, về khía cạnh hợp đồng, thật ra câu lạc bộ làm có chút vấn đề.”
“Trước kia, hợp đồng DGE bán đứt đội viên là vì các câu lạc bộ khác ký thẳng với chúng ta luôn nên không dám giở mánh khóe.”
“Nếu tự do thêm người vào những câu lạc bộ này, sẽ gặp bẫy hợp đồng gì chưa thấy.”
Trương Nguyên rất rõ, ở mô hình hiện tại, rất nhiều câu lạc bộ chuẩn bị hợp đồng có bẫy.
Câu lạc bộ vì lợi ích bản thân, chắc chắn sẽ tuyển tuyển thủ có tiềm năng nhất với vốn thấp nhất, mà các tuyển thủ vì lợi ích bản thân, chắc chắn sẽ theo đuổi mức lương cao hơn và cơ hội nhiều hơn.
Hành động của hai bên không có gì chỉ trích được, đều vì lợi ích cá nhân, nhưng vấn đề ở chỗ, nhưng thức này sẽ phá hủy niềm tin lẫn nhau giữa tuyển thủ và câu lạc bộ một cách nghiêm trọng.
Vì để tranh các tuyển thủ nổi tiếng, câu lạc bộ sẽ đưa ra mức giá cao, lại chôn hố trong hợp đồng chờ ngươi nhảy xuống.
Cái này giống với lối mòn của nhiều trang thương mại điện tử, trông bên ngoài có vẻ là giảm cho ngươi, nhưng thực tế gài bẫy ngươi ở chỗ khác.
Lúc nói chuyện thì hay lắm, ký hợp đồng xong ngươi sẽ ngu người luôn.
Kết quả chính là, tuyển thủ không tín nhiệm câu lạc bộ, câu lạc bộ cũng không tín nhiệm tuyển thủ, nhiều khi sẽ trở về con số không, lợi ích bên yếu thế sẽ bị thiệt hại.
Mà trong phần lớn tình huống, bên yếu thế đều là tuyển thủ.
Dù sao thì câu lạc bộ lớn có đội ngũ pháp lý riêng, lúc ký hợp đồng chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Mà hợp đồng tiêu chuẩn do Bùi Khiêm yêu cầu là mọi người phải ghi rõ giá, không làm ăn xà lơ được.
Làm rõ những điều khoản hợp đồng phức tạp trước kia, thay đổi về thời hạn, tiền bồi thường nếu vi phạm hợp đồng, phí chuyển nhượng, lương cụ thể, điều khoản đặc biệt thôi.
Điều khoản đặc biệt trong đây không phải để không chế tuyển thủ mà để đảm bảo lời hứa của câu lạc bộ sẽ không biến thành không.
Ví dụ cùng lúc có hai câu lạc bộ tranh tuyển thủ nào đó, người trước đưa tiền nhiều, người sau đưa khá ít tiền, nhưng có thể đảm bảo thời gian ra trận, lúc này tueyenr thủ có thể vài sự lựa chọn.
Có nhiều lúc tuyển thủ do dự không quyết, không phải vì lòng tham không đáy.
Hợp đồng mỗi nhà không giống nhau, cho nhiều tiền có cài hố, bên cho ít tiền thì chưa chắc có tâm, ngươi không thể đem hợp đồng về từ từ nghiên cứu, sao có thể quyết định qua loa?
Giống như bán đồ, mỗi người mua đều không trả mức tiền xác định, mà có một đống điều khoản phức tạp, tuyển thủ muốn không bị hố thì có thể tốn nhiều thời gian để lọc.
Nhưng vấn đề là vốn dĩ tuyển thủ cũng không phải luật sư chuyên nghiệp, tìm đội ngũ pháp luật chuyên nghiệp thì phí thời gian công sức, với lại cũng nơi hoàn toàn đáng tin cậy.
Các tuyển thủ chuyên nghiệp là bát cơm thuộc về thanh xuân, thu nhập và tương lai một đời có thể sẽ tụ vào một hai năm đỉnh cao, sao có thể so sánh bài ba nhà?
Lúc câu lạc bộ mua tuyển thủ, cũng sẽ ngó nghiêng tới tới lui lui giữa nhiều tuyển thủ ưu tú, đây là hành động thương nghiệp bình thường, không có gì chỉ trích cả.
Nhưng năng lực phòng nguy hiểm của câu lạc bộ sẽ mạnh hơn nhiều, ký nhầm người là bỏ ra nhiều tiền ra để nuôi một đội viên chỉ biết hút nước, mà năng lực phòng nguy hiểm của đội viên kém hơn nhiều.
Một khi có vấn đề gì, một tuyển thủ trẻ tuổi ưu tú có thể đánh đổi bằng cả sự nghiệp bản thân.
Nên mục tiêu của Bùi Khiêm rất rõ ràng, các ngươi không được làm ăn lừa lọc, mấy quy định này khiến tuyển thủ không có nhiều kiến thức pháp luật cũng có thể đọc hiểu, tự lựa chọn được.
Tuyển thủ tự do có thể tiếp xúc với tất cả các câu lạc bộ, mấy câu lạc bộ này tự đưa ra lời hứa, do bên chính thức làm môi giới, ai làm trái thì nôn tiền vi phạm hợp đồng ra.
Câu lạc bộ đừng mong ép giá, để tuyển thủ cày sấp mặt cho; Tuyển thủ cũng đừng mong lấy lương cao rồi sống vật vờ, chiếm hời của câu lạc bộ.
Mọi người đều lùi một bước, không ai bẫy ai, để tuyển thủ xứng với giá trị của hắn, đừng đi xa quá.
Mà cách đẩu giá ngầm là để phòng những câu lạc bộ giàu quá sẽ nâng giá ác ý, đàn áp không gian tồn tại của câu lạc bộ nhỏ, đồng thời lợi ích của đội viên cũng không bị thiệt hại, các câu lạc bộ không thể kết hợp ép giá, đội viên có thực lực thật sự có thể có được lương cao.
Với lại, hợp đồng này cũng không làm thiệt hại lợi ích của câu lạc bộ.
Lợi ích chủ yếu của câu lạc bộ ở ba khía cạnh: Sự chú ý, độ hot và danh tiếng thương hiệu trận đấu mang đến; Lợi ích kinh tế thực nhà tài trợ mang đến; đảm bảo sau khi bồi dưỡng đội viên sẽ không may áo cưới cho người ta.