Hỏi thêm một câu hay bớt đi một câu cũng không khác biệt quá lớn.
Rất nhanh các nhà đầu tư có mặt ở đó đều gần như đã hỏi gần hết.
Bởi vì nội dung phần lớn các nhà đầu tư muốn hỏi đều không chênh lệch quá lớn, một người trong số đó sau khi có được đáp án, những người khác cũng sẽ không hỏi lặp lại vấn đề.
Mạnh Sướng liếc nhìn thời gian, tổng thời lượng dài hai tiếng rưỡi.
Đã đạt đến thời gian dự tính.
Những nhà đầu tư này hỏi trong nửa tiếng đồng hồ, đủ để chứng minh cuộc họp công bố lần này vô cùng thành công, đã dẫn đến sự quan tâm rộng rãi của các nhà đầu tư.
Lần này cho dù không thể kéo được bất kỳ đầu tư nào thì cũng không sao, đợi sau khi những nhà đầu tư này rời đi, thương hiệu Cô Gái Mì Lạnh tự nhiên sẽ được lưu truyền rộng rãi trong giới đầu tư, dẫn đến sự quan tâm nhất định.
Cứ như vậy, sau này lại thông qua các phương thức tiêu thụ để xào nhiệt độ, đã có một cơ sở rất tốt.
Chỉ cần thời gian đủ dài, duy trì đủ nhiều người đầu tư quan tâm, cuối cùng vẫn sẽ có người đến đầu tư.
Mạnh Sướng vừa muốn tuyên bố cuộc họp công bố kết thúc, lại nén lại.
Đột nhiên hắn cảm thấy, hình như thiết mất gì đó cuộc họp công bố này không được hoàn chỉnh lắm!
Ánh mắt quét qua toàn bộ hội trường, sau đó dừng lại ở gương mặt dài lớn ở hàng ghế đầu.
Mạnh Sướng chớp mắt hiểu rõ.
Thiếu mất câu hỏi của đại biểu tập đoàn Đằng Đạt rồi!
Thân là một người khởi nghiệp, Mạnh Sướng có một phẩm chất ưu tú vô cùng quan trọng, đó chính là không biết xấu hổ.
Nhiệt độ đưa đến trước cửa, không bám lấy còn là người sao?
Bắt đầu từ khi Mạnh Sướng lấy được khoản đầu tư này, vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách, để đuổi kịp nhiệt độ của Đằng Đạt.
Bắt đầu tuyên truyền bản thân lấy được đầu tư của Đằng Đạt, bao gồm cả việc nhân mạnh trạng thái cạnh tranh sai chỗ của “Cô Gái Mì Lạnh” và “Takeaway Netfish” trong buổi diễn thuyết, thực ra đều là đang ké fame.
Cho nên phải lấy riêng Takeaway Netfish ra để nói, chính là tạo ra một kiểu ám thị sai lầm cho các nhà đầu tư, khiến bọn họ cảm thấy dường như Đằng Đạt có ý duy trì thực hiện cạnh tranh nhầm chỗ giữa “Cô Gái Mì Lạnh” và Takeaway Netfish.
Những nhà đầu tư này đương nhiên sẽ suy đoán sâu xa hơn, sau này “Cô Gái Mì Lạnh” phát triển mạnh mẽ, phải chăng cũng có thể lợi dụng nhân viên giao hàng của Takeaway Netfish hiện có, thậm chí tiến hành một loại sáp nhập, hợp tác trên phương diện thương nghiệp?
Một khi thông qua ám thị, khiến các nhà đầu tư sản sinh ra kiểu quan niệm này, vậy khả năng bọn đầu tư cho “Cô Gái Mì Lạnh” sẽ tăng lên rất nhiều.
Mà hiện ại, tuy rằng tổng giám đốc Bùi không đến, nhưng giám đốc Mã là đại diện toàn quyền của tổng giám đốc Bùi,
Kết quả giám đốc Mã không nói lời nào, có ý gì vậy chứ?
Để giám đốc Mã hỏi hai câu, bản thân giải đáp chút, nghĩ thế nào cũng không thua thiệt.
Chỉ cần giám đốc Mã không có nghi ngờ, phản đối với mô hình kinh doanh của mình quá rõ ràng, vậy thì đợi đến sau khi công bố kết thúc, bản thân sẽ có thể nói với bên ngoài, cấp cao của đầu tư Đằng Đạt vô cùng xem trọng hình thức kinh doanh của “Cô Gái Mì Lạnh”, như vậy ké fame mới sướng.
Về phần nếu giám đốc Mã có nghi ngờ quá rõ ràng thì sao?
Mạnh Sướng cảm thấy, khả năng này cực kỳ thấp.
Bởi vì mô hình kinh doanh của bản thân tuy rằng tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng nó đều không thể chứng minh sai sót gì.
Nói thường thường một chút chính là, chỉ có lúc mô hình này thất bại trên thương trường, ngươi mới có thể nói nó không thể làm. Chỉ dựa vào phương pháp biện luận muốn tìm được sai sót logic của mô hình này là chuyện không thể nào.
Đương nhiên, cũng có khả năng thứ ba, chính là giám đốc Mã từ chối đưa ra câu hỏi.
Như cho dù như vậy, Mạnh Sướng cũng có cách nói, có thể trực tiếp nói mô hình thương nghiệp của bản thân rất hoàn mỹ, ngay cả cấp cao của đầu tư Đằng Đạt cũng không bới ra được vấn đề.
Tóm lại, chỉ cần chuyển sức chú ý của hiện trường lên trên người giám đốc Mã, thế nào cũng có lợi với hắn.
Nghĩ đến đây, Mạnh Sướng lập tức hướng ánh mắt về phía giám đốc Mã: “Giám đốc Mã, ngươi có vấn đề gì muốn hỏi sao?”
Mã Dương đang lơ đãng chơi chai nước khoáng mười đồng trước mặt, đã có nhân viên công tác đưa micro đến.
Hắn vừa định nói “không có”, Hạ Đắc Thắng bên cạnh đã dùng khủy tay huých nhẹ hắn một cái.
Hạ Đắc Thắng nén giọng nói: “Giám đốc Mã, tùy tiện đưa ra hai câu hỏi.”
Mã Dương không cảm nhận được âm mưu trong này nhưng Hạ Đắc Thắng có thể cảm nhận ra được.
Tuy rằng Hạ Đắc Thắng dựa theo quy định của tổng giám đốc Bùi, đầu tư hai triệu cho Mạnh Sướng, nhưng đối với hành vi ké fame Đằng Đạt của Mạnh Sướng, Hạ Đắc Thắng cũng không vui cho lắm.
Nếu giám đốc Mã nói “câu có gì”, vậy chỉ khiến hắn ké fame mạnh hơn, cho nên Hạ Đắc Thắng bèn vội vàng nhắc nhở.
Mã Dương cũng không hiểu rõ có chuyện gì, nhưng nếu Hạ Đắc Thắng đã hi vọng mình hỏi, vậy thì hỏi thôi.
Hắn nhận lấy micro từ trong tay nhân viên công tác, húng hắng giọng.
Nhưng nhất thời, cũng không biết nên hỏi gì.
Hai người Mã Dương và Mạnh Sướng mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau.
Mã Dương vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được vấn đề gì hay, chỉ có thể tiện miệng hỏi: “Mì lạnh nướng của ngươi... có ngon không?”
Mạnh Sướng sửng sốt có chút choáng váng.
Có ý gì chứ?
Giám đốc Mã ra bài không theo lẽ thường nha?
Có ai hỏi câu như vậy chứ?
Ta diễn thuyết cho ngươi mô hình thương nghiệp, tư duy mạng diện rộng hai tiếng, là đang nhấn mạnh vấn đề mùi vị mì lạnh nướng với ngươi sao?
Có điều dù sao thì phản ứng của hắn cũng rất nhanh, chỉ sững người hai giây là có thể lập tức phản ứng, khẽ mỉm cười: “Vấn đề khẩu vị, mỗi người mỗi khác, mỗi người đều sẽ cho ra đáp án khác nhau.”
“Giai đoạn đầu của ‘Cô Gái Mì Lạnh’ sẽ mời chuyên gia dinh dưỡng thực hiện kiểm soát hoàn toàn các phương diện nguyên vật liệu, công nghệ sản xuất và lưu trình của mì lạnh nướng.”