Có điều nếu lần này đã gặp trúng, vậy chắc chắn cần phải hỏi cho rõ.
Tiết Triết Bân ngẫm nghĩ, hỏi: “Tổng giám đốc Lý, ngươi nói giám đốc Mã là người phát ngôn do tổng giám đốc Bùi phái tới. Vậy... lẽ nào nói ngay cả Mạnh Sướng muốn nói nội dung gì tổng giám đốc Bùi cũng đã biết trước rồi sao? Nếu không sao có thể bảo giám đốc Mã cố tình hỏi ý nghĩa của cụm từ ‘đa duy tụ biến’ này được chứ?”
Lý Thạch lắc đầu: “Chuyện này không thể xác định, có rất nhiều loại khả năng.”
“Có lẽ là trước sự việc diễn ra, tổng giám đốc Bùi đã thông qua Hạ Đắc Thắng hoặc tài liệu lúc trước Mạnh Sướng đưa đến Viên Mộng xin đầu tư, biết được từ ‘đa duy tụ biến’, đồng thời đoán được Mạnh Sướng chắc chắn sẽ dùng lại từ này trong cuộc họp công bố lần này;”
“Cũng có thể là tổng giám đốc Bùi vốn giới hạn giám đốc Mã hỏi một từ nào đó, mà là bảo giám đốc Mã tùy ý hỏi một từ mới của Mạnh Sướng là được.”
“Hiệu quả đạt thành là giống nhau.”
Tiết Triết Bân như hiểu như không.
Lý Thạch tiếp tục giải thích: “Tổng giám đốc Mã đưa ra hai vấn đề này rồi hỏi, thực ra sau lưng đều là thay lời muốn nói, vả lại chỉ thẳng vào trọng tâm vấn đề!”
“Tại sao ta nói trong chuyện này có vài tầng mưu kế chứ?”
“Mạnh Sướng bảo giám đốc Mã đưa ra câu hỏi, giống như là đã đứng ở vị thế bất bại. Bất luận giám đốc Mã hỏi hay không hỏi, chỉ cần không phá đài của hắn, vậy thì cuối cùng đều sẽ bị Mạnh Sướng giải thích thành ‘Đằng Đạt ủng hộ Cô Gái Mì Lạnh’.”
“Mà Mạnh Sướng tin rằng, khả năng bản thân rớt đài cực kỳ nhỏ. Bởi vì nội dung hắn nói là một loại nội dung thuần tính chất lý luận là logic tự thống nhất. Nếu đã như thế, dù giám đốc Mã đưa ra nghi ngờ, chỉ cần nghi ngờ này giới hạn trong giai đoạn thuần lý luận, vậy thì chủ tọa đàm là Mạnh Sướng vẫn có thể phân định thắng bại.”
“Cho nên, đây là một cục diện khó khăn.”
“Mà giám đốc Mã, hoặc nói là cách thức phản kích mà tổng giám đốc Bùi đã sớm nghĩ xong thay cho giám đốc Mã là gì chứ? Là tìm đến điểm yếu nhất trong hệ thống lý luận của Mạnh Sướng, bới ra khái niệm lý tưởng hóa, trực tiếp thực hiện đả kích vào nhân tố hiện thực.”
“Vấn đề đầu tiên, món mì lạnh nường này có ngon không? Thực ra là chỉ thẳng vào trọng tâm vấn đề. Toàn bộ tư tưởng kinh doanh của Mạnh Sướng đều xây dựng ở trên một giả thiết, đó là Cô Gái Mì Lạnh nghiền ép tất cả mì lạnh nướng về mặt mùi vị, hình thành sức hấp dẫn đủ mạnh đối với người tiêu dùng, để bọn họ sẵn sàng trả thêm tiền.”
“Giống như hamburger của cửa tiệm nhỏ ven đường mua mười đồng một cái, mà hamburger của chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh nổi tiếng hai mươi một cái, giá cả tăng lên tròn gấp đôi, người tiêu dùng lại sẵn sàng trả tiền.”
“Nhưng nếu người tiêu dùng không mua thì sao? Vậy không phải đã không thể tiếp tục tiến hành ngay từ bước đầu rồi sao?”
“Rõ ràng Mạnh Sướng cũng đã ý thức được sự nguy hiểm của vấn đề này, cho nên hắn không dám trực tiếp trả lời, chỉ có thể trả lời phiến diện về câu hỏi này: Cô Gái Mì Lạnh sẵn sàng bỏ tiền để tiêu chuẩn hóa dây chuyền sản suất, làm công thức, chọn lựa nguyên liệu.”
“Lúc này các nhà đầu tư đều sẽ cảm thấy, làm nhiều việc như vậy, chắc chắn sẽ ngon hơn những món mì lạnh nướng vỉa hè, như vậy xem như tương đương với việc đã trả lời câu hỏi của giám đốc Mã.”
“Nhưng giám đốc Mã lại hỏi thêm một câu: Nhưng vậy là có thể bảo đảm mì lạnh nướng chắc chắn sẽ ngon sao?”
“Thực ra đây chính là đang nhắc nhở cho tất cả nhà đầu tư, có vài chuyện không phải dùng tiền là có thể giải quyết được.”
“Mạnh Sướng nói, nhìn từ trên lý thuyết đây là kết quả tất nhiên. Nhưng trên thực tế hắn không dám bảo đảm 100%, đây là phạm trù không dáng tìm ra lý luận đơn thuần.”
“Nhìn từ vòng đối đầu này, tuy rằng Mạnh Sướng ứng đối rất hoàn mỹ, nhưng câu hỏi giám đốc Mã đưa ra quả thực là chỉ thẳng vào trọng tâm vấn đề: Mùi vị của mì lạnh nướng mới là căn bản của mọi thứ, cho dù ngươi làm công thức tiêu chuẩn hóa dây chuyền sản xuất, chỉ cần không thể đạt đến kỳ vọng của người tiêu dùng bình thường, vậy thì tất cả những điều này đều chỉ là công dã tràng.”
“Câu hỏi thứ hai, để Mạnh Sướng giải thích về đa duy tụ biến.”
“Thực ra tất cả mọi người đều biết, đa duy tụ biến đây là một từ do Mạnh Sướng tạo ra, nghe ra là một khái niệm rất cao siêu, hơn nữa dường như quả thực có thể tự biện minh.”
“Nhưng từ thế này, không thể nói rõ, bởi vì bản chất của nó chỉ là một khái niệm thông tục sớm đã có chỉ là được tô điểm lại, cưỡng ép nó mang một ý nghĩa mới.”
“Cho nên giám đốc Mã lại hỏi tiếp, đây không phải là liên kết, phối hợp giữa nhiều bộ phận sao?”
“Rõ ràng Mạnh Sướng không thể tán đồng, bởi vì nếu tán đồng cũng là đồng nghĩ chủ động tiến hành hạ thấp khái niệm ‘đa duy tụ biến’; nhưng mà hắn cũng không thể phủ định, bởi vì ‘đa duy tụ biến’ trên thực tế cùng là một thứ với phối hợp nhiều bộ phận.”
“Cho nên Mạnh Sướng chỉ có thể gượng ép phân biệt hai khái niệm này vô cùng gượng gạo: Hình thức, cấp bậc của nó khác nhau. Tổng thể chính là, ‘đa duy tụ biến’ là một loại hình thái kinh doanh cao cấp hơn.”
“Như vậy, tuy rằng Mạnh Sướng có thể nói cho vuông, nhưng là cách nói rỗng tuếch này sẽ khiến cho một vài nhà đầu tư ý thức được thêm một bước, khái niệm thoạt nhìn rất tuyệt vời, nhưng trên thực tế không hề cao siêu như Mạnh Sướng đã nói.”
“Ta cảm thấy, lúc tổng giám đốc Bùi bảo giám đốc Mã đưa ra câu hỏi, khả năng cao là không xoắn xuýt ở chữ ‘đa duy tụ biến’ này, thực ra tổng giám đốc Mã hỏi bất kỳ một từ mới nào của Mạnh Sướng, đều có thể đạt được hiệu quả gần như nhau.”
Tiết Triết Bân bừng tỉnh gật đầu: “Hóa ra là vậy!”
“Cũng chính là nói, hai câu hỏi này tuyệt diệu ở chỗ không bị lối lý luận của Mạnh Sướng trói buộc, mà ngược lại từ bề ngoài tìm ra được chỗ yếu kém nhất của toàn bộ lý luận, đã hóa giả toàn bộ khái niệm và bầu không khí!”