Trong đấu trường đông đúc người ta.
Vì vốn dĩ Trời Đất Bao La là trung tâm thương mại cốt lõi của Kinh Châu, lượng người lui tới rất nhiều, mà hội trường thi đấu Esports GPL tầng cao nhất đã được cải tạo hoàn toàn, có thể nói là thay đổi tất cả. Dù bây giờ không có trận đấu cũng có rất nhiều người tò mò đến tham quan.
Bùi Khiêm cũng không muốn thu hút ánh nhìn của mọi người nên chỉ tùy tiện đi trong góc, khá là khiêm tốn.
Mà lúc này đột nhìn Lâm Vãn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Một gương mặt phương Tây hơi hói, khá nổi bật giữa đám đông người Trung Quốc.
Lâm Vãn vội nói: “Ể? Tổng giám đốc Bùi, đây chẳng phải là Eric kia sao?”
Tuy Lâm Vãn và Eric chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng lúc đó râu của Eric còn dài hơn tóc, trạng thái mắt cao hơn đầu để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc, nên chẳng mấy chốc đã nhớ ra.
Bùi Khiêm nhìn theo ngón tay của Lâm Vãn cũng thấy Eric.
Eric vốn nghiêng mặt về bên này, quan sát cờ chiến trên tường, sau đó tìm chỗ ngồi xuống bắt đầu quan sát ghế ngồi tuyền thủ trên sân khấu và thiết bị màn hình lớn.
Đây là lần đầu tiên Bùi Khiêm gặp Eric, trước kia toàn là nghe danh chẳng thấy người thôi.
Bùi Khiêm hơi khó hiểu: “Ể? Không phải nói hắn không còn phụ trách server IOI trong nước nữa sao?”
Lâm Vãn nghĩ nghĩ: “Chắc tình báo này chuẩn xác, chắc chắn hắn đã không còn phụ trách công việc của server IOI trong nước nữa rồi. Nhưng trông dáng vẻ hắn không vội đi, mà là thuận tiện chạy đến thăm dò tình báo.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Hợp tình hợp lý.”
Lâm Vãn đề nghị: “Tổng giám đốc Bùi, là người quen cũ, có cần đi chào hỏi không?”
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, Eric thàm thế này, chắc chắn bây giờ vô cùng cần được ủng hộ và an ủi, thế nên bèn gật đầu: “Được, đến chào hỏi thôi.”
Mẫn Tĩnh Siêu thấy Eric đang lấy điện thoại ra quay chụp, không khỏi nhíu mày: “Tổng giám đốc Bùi, cần ngăn hắn lại không? Hắn chụp ảnh xong, lỡ đâu sau khi về sẽ để công ty Dayak mô phỏng theo chúng ta thì biết làm sao?”
Bùi Khiêm giơ tay lên: “Không, để hắn quay!”
……
Eric cầm điện thoại, nghiêm túc chụp sắp xếp sân khấu chính, với cả bức ảnh toàn cảnh hội trường, biểu cảm trên mặt rất phức tạp.
Sau khi hắn bắt đầu phụ trách vận hành server trong nước của IOI, đã qua gần bốn tháng rồi.
Nhớ lại bốn tháng này, nếu dùng một câu để hình dung, đó chính là tuyệt vọng!
Eric vận dụng hết tất cả kinh nghiệm vận hành ở các khu vực khác trên toàn thế giới, bản thân cũng vắt óc nghĩ cách nhưng dù cố gắng thế nào thì cũng không thể xơi được miếng thị trường nào từ GOG!
Cấp cao của công ty Dayak rất không hài lòng với điều này, nghĩ rằng đây là do Eric là việc thất bại, không đủ năng lực, Eric có nỗi khổ cũng khó nói được.
Dù có giải thích tình hình khách quan thế nào, bên công ty cũng không thể giải thích, sẽ nghĩ rằng đây là cái cớ của Eric.
Nên Eric vừa không cam tâm đội nồi, vừa nảy lên hứng thú với GOG và Đằng Đạt.
Hắn rất khó hiểu, rốt cuộc sao Đằng Đạt có thể làm được đến trình độ này?
Nên sau khi bàn giao công việc xong, Eric không rời đi, mà bay đến Kinh Châu tiến hành khảo sát và nghiên cứu, đặc biệt là nghiên cứu tỉ mỉ hoạt động vận hành của GOG.
Chung kết toàn cầu và giải đấu GPL, đương nhiên cũng là những ưu tiên trong nghiên cứu của hắn.
Trước đó công ty Finger muốn làm chung kết toàn cầu, kết quả bị giải đấu giao hữu toàn cầu GOG dọa hú hồn.
Eric cảm thấy, sau lần này, nếu có thể báo cáo kế hoạch vận hành bên GOG cho cấp cao công ty Finger, vừa có thể gánh vác trách nhiệm của mình, mặt khác cũng có thể giúp công ty Dayak làm tốt chung kết toàn cầu đang trong quá trình chuẩn bị, dù cuối cùng server IOI trong nước thất bại có phải nồi của mình không, chí ít vẫn có thể thêm chút công.
Eric không phụ trách công việc của server IOI trong nước thôi, hắn vẫn lăn lộn trong công ty Dayak, không thể từ bỏ như vậy được.
Vừa chụp xong một bức ảnh, ánh mắt Eric bắt gặp phải mấy người đang đi về phía mình.
Hắn thấy Lâm Vãn đứng đầu tiên là hú hồn chim én.
Toang rồi!
Đang chụp lén thì bị bắt được!
Tuy đấu trường trận đấu GPL hoàn toàn “thả”, bất cứ ai đều có thể tùy tiện chụp, dù sao thì cũng đâu có gì bí mật, nhưng bản thân Eric cũng là cấp cao của công ty Dayak, chuyện này để người ta gặp phải thật sự nói thì dễ nhưng nghe thì khó.
Nhưng dù sao thì Eric cũng thấy nhiều trận chiến rồi, có cấp cao công ty đa quốc gia nào chưa gặp, có thể bị mấy người trẻ tuổi mới đôi mươi dọa được sao? Cái đó là không có khả năng.
Nên chẳng mấy chốc Eric đã bình tĩnh lại, cất điện thoại: “Cô Lâm, thật trùng hợp, gặp nhau nữa rồi.”
Lâm Vãn mỉm cười: “Ngài Eric, đã đến Kinh Châu rồi sao không nói tiếng nào, Đằng Đạt chúng ta phải cố hết sức đạt đến tâm thế chủ nhà.”
“Đúng rồi, ngài Eric, đây là vị tổng giám đốc Bùi ngươi vẫn luôn muốn gặp mặt.”
Eric thoáng sững sờ.
Hắn chưa từng xem 《Một ngày bình thường của tổng giám đốc Bùi》, cũng không quan tâm tin tức bên lề của Đằng Đạt, nên chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ tổng giám đốc Bùi còn trẻ như vậy.
Hắn ngày càng cảm thấy không đúng, từ trên xuống dưới Đằng Đạt hiếm có nhân viên nào hơn ba mươi tuổi. Mà một nhóm người trẻ tuổi thể này lại có thể khiến công ty Dayak lỗ nặng như vậy?
Bây giờ Eric không dám khinh thường tổng giám đốc Bùi nữa, giơ tay ra: “Tổng giám đốc Bùi, hân hạnh được gặp.”
Vốn dĩ hắn hơi lo lắng tổng giám đốc Bùi sẽ nhìn xuống như kẻ bề trên kẻ thắng lợi chế nhạo mình một phen, dù sao thì tổng giám đốc Bùi cũng là người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi, người trẻ tuổi vừa có sức sống vừa có được lợi ích khổng lồ thế này, viện cớ nói vài câu xã giao cũng là chuyện bình thường.
Mà tổng giám đốc Bùi lại làm như không có chuyện gì, mỉm cười bắt tay với hắn: “Anh Eric, rất vui khi được gặp ngươi. Thật xin lỗi, lần trước ngươi đến Kinh Châu, ta bận việc không kịp tiếp đãi. Thế này đi, nếu anh Eric rảnh thì mời ngươi dùng bữa cơm nhé?”