Sau mỗi lựa chọn đều là tin tức AEEIS ghi chú, giúp Tần Nghĩa đoán đưa ra quyết sách này có thể dẫn đến kết quả gì.
Ví dụ, một nhánh tiểu đội sụp đổ sĩ khí, nếu có được tin tức “chi viện đang trên đường đến”, sĩ khi sẽ tạm thời tăng lên; Mà nếu biết sẽ không có chi viện gì, sĩ khí sẽ sụp đổ ngay và luôn, cũng có tỷ lệ rất nhỏ phát động tự sát tấn công tiêu diệt Trùng tộc.
Mỗi hâu quả lựa chọn dẫn đến đều có thể tra được, mà khả năng nào có tỷ lệ cực kỳ thấp, Tần Nghĩa không thể thử được.
Nếu biết sự thật, tính khả năng dẫn đến sĩ khí sụp đổ sẽ hơn 90%, mà tuyệt cảnh kích thích binh sĩ chiến đấu chưa đến 10%, thế thì đi cược tỷ lệ 10% chính là hành động cực kỳ ngu si.
Trong trận đấu này, Tần Nghĩa không hoàn toàn dựa vào tỷ lệ AEEIS đưa ra để chỉ huy, thậm chí có lúc trong nội tâm hắn sẽ loại bỏ những số liệu này.
Vì nhiều lúc lựa chọn dựa theo số liệu, hắn ắt sẽ đưa ra quyết định trái với trái tim mình, ví dụ, rõ ràng phải từ bỏ, hy sinh tiểu đội nào đó, để bọn họ tiếp tục duy trì phòng thủ chỉ có thể nói bọn họ viện quân đang gấp rút đến.
Tần Nghĩa kháng cự hành động này theo bản năng, nên trong tình huống không ảnh hưởng nhiều đến cục diện trận chiến, hắn vẫn sẽ kiên trì chọn nói sự thật.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong quá trình chiến đấu, Tần Nghĩa cũng bắt đầu ngày càng dựa vào số liệu AEEIS cung cấp.
Vì những số liệu này thật sự rất có ích.
Tần Nghĩa dần phát hiện, trong điều kiện chiến trường hỗn loạn thế này, vốn dùng cách chỉ huy của “người có lý trí” sẽ không có hiệu quả, ngược lại nghiêm túc chỉ huy theo phân tích số liệu do AEEIS cung cấp, cuối cùng đều có thể nhận được kết quả có thể chấp nhận được nhất.
Ở những quyết sách không quan trọng như thế, Tần Nghĩa bắt đầu ngày càng coi trọng ý kiến của AEEIS và số liệu.
Vì so với cuộc chiến quan trọng, những cuộc chiến rìa rìa này, hành động của nhóm nhỏ bộ đội sẽ không ảnh hưởng đến cục diện, Tần Nghĩa cung không hy vọng bọn họ sẽ xuất hiện tỷ lệ “bạo chủng” cực kỳ nhỏ kia, chỉ hy vọng bọn họ đừng suy sụp quá nhanh, đánh được kết quả có thể chấp nhận là được.
Lần này, Tần Nghĩa thành công thắng trận này.
Sau khi nhanh chóng phục bàn cả quá trình trận đấu, Tần Nghĩa lại nhanh chóng vào chỉ huy trận đấu kế, vì thời gian của hắn rất gấp rút, không có nhiều thời gian để suy nghĩ mấy vấn đề khiến người khác khó lựa chọn này.
Tần Nghĩa ngày càng chỉ huy dựa theo “tư duy toàn cục” và số liệu của AEEIS, mà kết quả chiến đấu của hắn cũng tiến bộ vững vàng.
Từ thất bại của quân đội lúc đầu, đến bây giờ có thể cố gắng chiến thắng và kiểm soát tổn thất chiến đấu trong phạm vi nhất định, tiến bộ của Tần Nghĩa vô cùng rõ ràng.
Mỗi lần thắng lợi, thấy hình ảnh reo hò của các binh sĩ, thấy con số tử vong AEEIS báo cáo ngày càng thấp, Tần Nghĩa cũng vui vẻ, cảm xúc ngày càng tê dại.
Hắn cảm thấy hình như bản thân dần biến thành vũ khí chỉ huy không có tình cảm rồi, đã sắp hoàn toàn ngó lơ cảm nhận của binh sĩ, lạnh lùng đưa ra những lựa chọn chuẩn xác có lợi nhất cho trận chiến.
……
Lại là một trận chiến nữa.
Tần Nghĩa vẫn giống bình thường, nhanh chóng xem sơ qua tin tức chiến trường, đưa ra sách lược tác chiến.
Lúc hắn nhìn lướt qua tên một tiểu đội đang chờ lệnh thì thoáng sững sờ.
Tiểu đội AS-371-45.
Tần Nghĩa kéo camera đến gần hơn, quét qua từng cái tên và số hiệu của mỗi binh sĩ.
Hắn thấy tên Từ Khải Nhạc, Mạnh Vũ, Triệu Dũng Tú, Ổ Thiệu Quân, trong đó còn có tên mình, Tần Nghĩa, đội trưởng của tiểu đội AS-371-45.
Trong chiến trường này có nhiều đơn vị như thế, mỗi đơn vị đều có tên và số hiệu của mình, nhưng Tần Nghĩa chưa từng chú ý đến những thứ này.
Vì hắn thật sự không chú ý, không có cách nào đưa bản thân vào suy nghĩ vấn đề của binh sĩ nào đó.
Đây là chiến trường mô phỏng khổng lồ, mỗi phút đều có số lượng lớn quyết sách đợi Tần Nghĩa quyết định, chú ý đến binh sĩ nào chính là vô trách nhiệm với tất cả binh sĩ khác.
Mà lúc thấy tiểu đội của mình, Tần Nghĩa vẫn không khỏi chộn rộn.
Ký ức dần mơ hồ trong lúc huấn luyện lại trở nên rõ ràng, ánh mắt Tần Nghĩa lướt qua mỗi đội viên quen thuộc, bây giờ chuyện bọn họ làm và trong ký ức vẫn giống nhau.
AEEIS không giải thích nhiều nhưng Tần Nghĩa rất rõ, chắc đây là ghi chép video trận chiến lúc đó. Bây giờ, trận chiến đó vẫn trở về tình huống bắt đầu, nhưng lần này mình không phải đội trưởng tiểu đội, AS-271-45, mà là quan chỉ huy của chiến trường.
Ánh mắt Tần Nghĩa lại lướt qua số liệu của mỗi thành viên trong tiểu đội AS-371-45, và cả số liệu tổng hợp của toàn tiểu đội.
Giá trị sĩ khí, mức độ căng thẳng, giá trị sợ hãi…
Mỗi mục số liệu đều hiển thị rõ ràng.
Số liệu các thành viện này có sự khác biệt.
Mạnh Vũ vóc dáng thấp bé, im lặng kiệm lời có mức độ căng thẳng và giá trị sợ hãi thấp nhất, điều này hợp với phán đoán của Tần Nghĩa;
Triệu Dũng Tú trông hơi bất cẩn, hơi sĩ diện, được chú ý nhiều nhất trong đội ngũ, nhưng giá trị sợ hãi của hắn cũng không cao lắm;
Mà Từ Khải Nhạc trông có vẻ tích cực lạc quan, thường khuyến khích đội viên khác, độ căng thẳng cao nhất cả đội.
Tần Nghĩa chỉ suy nghĩ một lúc đã xác định được nguyên do: Từ Khải Nhạc là người tâm lý tinh tế, thực tế có áp lực tinh thần lớn hơn những người khác, lạc quan tích cực của hắn chỉ là kiểu biểu tượng mà thôi.
Tần Nghĩa lại nhìn về phía mình, hắn phát hiện, trị số bản thân cũng không hoàn hảo như trong tưởng tượng.
Tuy sĩ khí của hắn, sự sợ hãi, mức độ căng thẳng đều ưu tú nhất trong tiểu đội, nhưng vẫn kém xa “người lý trí” chân chính, thậm chí trong toàn hạm đội cũng không phải số liệu ưu tú nhất.
Dựa vào suy đoán của AEEIS, hắn cũng sẽ suy sụp, tuyệt vọng, không phải vũ khí chiến tranh vô tình lạnh lùng.