Cảnh quanh Tần Nghĩa liên tục huyền ảo, từng trận từng trận chiến kết thúc bất kỳ lúc nào.
Trong ba tiếng ngủ mỗi ngày, từng giây từng phút quý giá trôi qua.
Lại bắt đầu cuộc chiến khu vực mô phỏng cấp trung rồi.
Tần Nghĩa vẫn như bình thường, bình tĩnh phân tích bố cục chiến trường, suy nghĩ khả năng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, đưa nguyên nhân xác định của mỗi đội ngũ vào trong quyết sách.
Tất cả đều tiến hành trình từ.
Mấy tiểu tiểu đội chiến đấu Vân Tước này dựa vào yêu cầu của Tần Nghĩa, đi điều tra hang ổ Trùng tộc thu thập tình báo, mới có thể lấy nó làm căn cứ đểu bộ đội chủ lực quyết định kế hoạch tác chiến.
Chiến trường chính diện vẫn phải đề phòng Trùng tộc tấn công đột ngột bất cứ lúc nào, nên Tần Nghĩa không chú ý quá nhiều đến mấy tiểu đội chiến đấu Vân tước.
Nhưng chẳng mấy chốc, từng tin nhắn được gửi đến từ nhánh tiểu đội nào đó.
Tần Nghĩa có thể chọn làm lơ những tin tức này, nhưng hắn vẫn bỏ thời gian ra xem.
Trong hang ổ Trùng tộc, tiểu đội Vân Tước tiến hành nhiệm vụ đã mất đi thành viên, chỉ còn lại ba người, đội trưởng đã chết, hai đội viên còn lại, một trong số đó có người bị nổ chân trái, mà đội viên khác đang bảo vệ hắn, công lui Trùng tộc dần đến gần.
Tuy tạm thời hai người an toàn, nhưng rất nhanh sau đó, chiến sĩ Trùng tộc mạnh lớn sẽ phát hiện ra bọn họ, chỉ để lại một con đường chết.
Tần Nghĩa nhìn một cái, nhiệm vụ thu thập tình báo đã hoàn thành, đội viên bị thương tỷ lệ sống rất thấp, không cần để đội viên khác vào nữa.
Thế là Tần Nghĩa sẵn tiện ra lệnh rút lui, chuyển sự chú ý sang nơi khác trên chiến trường.
Nhưng mấy phút sau, khi Tần Nghĩa chú ý đến vị trí tất cả tiểu đội, hắn chỉ thấy hình ảnh phản ứng nổ nhỏ.
Tần Nghĩa thoáng sững sờ, hắn chọn mở dữ liệu hai đội viên, phát hiện hai đội viên này đến từ hạm đội châu Âu, là một cặp tình nhân.
Giọng của AEEIS vang lên: “Số liệu phân tích của hệ thống thông minh chuẩn xác trên 87%, nhưng có lúc cũng sẽ xuất hiện hiện tượng hoặc hành vi không thể đoán, đây là để mô phỏng tốt hơn tình huống đột ngột trong chiến trường thật.”
Tần Nghĩa không nói gì, mà tiếp tục chỉ huy trận đấu tiếp theo, mãi đến khi kết thúc trận đấu cả khu vực.
Sau khi trận chiến kết thúc, Tần Nghĩa dựa vào ghế, khép hờ mắt, trầm mặc mấy phút.
“Trận chiến vừa nãy thật sự xảy ra sao?”
“Hay là nói, đã bắt đầu lúc sớm hơn?”
“Các ngươi trộn lẫn trận đấu thật sự vào trong mô hình ‘chiến đấu tùy cơ’?”
AEEIS không đáp ngay mà một lúc sau mới trả lời: “Từ trận thứ sáu sau khi thêm ‘nhân tố Skeuomorphism’.”
“Quan chỉ huy, đến giờ, ngươi đã tiến hành mười bảy trận chiến thật lớn nhỏ, ngươi làm rất tốt.”
Tần Nghĩa thoáng sững sờ: “Vì sao bắt đầu trận chiến thứ sáu?”
AEEIS: “Ủy ban điều hành cao nhất của hạm đội liên minh ắt phải chịu trách nhiệm tất cả binh sĩ tiền tuyến, không thể giao tính mạng của bọn họ vào tay quan chỉ huy mới.”
“Bắt đầu từ trận đấu thứ sáu, AEEIS và ủy ban chấp hành cao nhất đều chấp nhận, ngươi đã có năng lực chỉ huy trận chiến cỡ nhỏ.”
Tần Nghĩa trầm mặc hồi lâu: “Nói cách khác, trong trận đấu mười bảy này, mỗi binh sĩ hy sinh đều là người sống, bao gồm đôi tình nhân kia.”
AEEIS: “Đúng vậy.”
Kịch bản mới nhất đạo diễn Chu Tiểu Sách đến kết thúc này, Lộ Tri Dao cũng không rõ kịch bản bây giờ đã đến phần nào của nội dung rồi, nhưng suy đoán dựa vào thời gian quay chụp, chắc chưa đến một nửa của cả bộ phim điện ảnh.
Dù suy nghĩ đến sau này có nhiều cảnh lớn có hiệu ứng đặc biệt, nội dung sẽ bị loãng, nội dung bây giờ cũng không đủ suy ra cả câu chuyện.
Nhưng đây cũng là hiệu quả đạo diễn Chu Tiểu Sách hy vọng đạt được.
Rõ ràng trong bộ phim điện ảnh này có rất nhiều giai đoạn đều xảy ra xoay chuyển về mặt nội dung, mà tâm trạng nhân vật chính Tần Nghĩa cũng có thay đổi hoặc nhỏ hoặc dữ dội.
Nếu từ đầu Lộ Tri Dao đã biết kết cục cuối cùng, thế thì chắc chắn hắn sẽ bị ảnh hưởng trong lúc diễn nội dung hiện tại.
Nên, kịch bản cũng đưa từng đoạn, mục đích chủ yếu là để Lộ Tri Dao có thể thoát khỏi ảnh hưởng “spoil” mang đến, hoàn toàn nhập vai.
Nhưng trên mắc xích “nhập vai” vẫn xuất hiện vấn đề.
Lộ Tri Dao quay đến giờ đã quay được không ít cảnh rồi, có cảnh hài lòng, có cảnh không hài lòng.
Nhưng dù hài lòng hay không, hắn cũng cảm thấy hơi hoang mang.
Vì không có hướng diễn quá rõ ràng, cũng không rõ chi tiết cả câu chuyện, không biết bản thân có nắm được nhân vật Tần Nghĩa này không nên Lộ Tri Dao sẽ cảm thấy hoang mang, không đủ tự tin.
Bây giờ nhìn lại mấy đoạn kịch bản này, cảm xúc của Tần Nghĩa xảy ra thay đổi mấy lần.
Lúc bắt đầu, Tần Nghĩa là vui vì sống sót tai ương và phẫn nộ vì bị lừa;
Sau khi thấy thất bại khi lần đầu con người gặp Trùng tộc, biết rằng quan chỉ huy trước hy sinh bản thân, cảm xúc của Tần Nghĩa phức tạp, tuy nội tâm hiểu được, biết rằng đó là cần thiết, nhưng không bỏ xuống hoàn toàn được;
Trong quá trình chỉ huy tiếp tục, vào “nhân tố Skeuomorphism”, mạch suy nghĩ và tâm trạng của Tần Nghĩa liên tục chuyển biến theo hướng quan chỉ huy trước, lúc phục bàn trận đấu đích thân chỉ huy kia, sau Tần Nghĩa lệnh cho tiểu đội AS-371-45 “tiếp viện đang đuổi đến”, trên thực tế đã hoàn toàn hiểu được tâm trạng của quan chỉ huy trước;
Mà khi bất ngờ phát hiện ra trong những trận chiến mình chỉ huy có một phần là thật sự xảy ra, tâm trạng của Tần Nghĩa lại dao động.
Mà đối với Lộ Tri Dao, muốn thể hiện ra mấy cảm xúc này rất khó.
Vì hình tượng của Tần Nghĩa là một binh sĩ cực kỳ ký trí, bình tĩnh, việc của binh sĩ là phục tùng mệnh lệnh, trong nội tâm của hắn cũng rất rõ, bản thân chịu uất ức, và sinh mệnh của mình và thắng lợi trong trận chiến con người đối đầu với Trùng tộc, sự tồn tại của chủng tộc đều không đáng kể.