Nghĩ tới đây, Lộ Tri Diêu không khỏi kích động vỗ bàn một cái, nói.
“Đúng vậy, chính là thiếu cái này!”
“Những lần diễn trước đó ta quá cố chấp với việc khai thác nội tâm của nhân vật, không thật sự xem AEEIS như một vật có trí tuệ.”
“Bây giờ bị AEEIS mắng đến mức á khẩu không đáp lại được mới khiến cho ta ý thức được điều này, chuyện này vô cùng quan trọng!”
Sau khi tìm được mấu chốt của vấn đề, bước tiếp theo liền trở nên dễ dàng.
Lộ Tri Diêu vực lại tinh thần, nói với AEEIS: “AEEIS, quay lại hình tượng ban đầu!”
AEEIS: “Đội trưởng Tần Nghĩa, có lẽ bây giờ ngươi rất tức giận, nhưng nhân loại cần ngươi tiếp tục thực hiện sứ mệnh quân nhân...”
Một người một máy lại bắt đầu trò chuyện lần nữa.
Thứ năm, ngày 24 tháng 11
Đầu tư Viên Mộng, trong phòng họp chỉ có hai người là Hạ Đắc Thắng và Bùi Khiêm, nhưng trên màn hình máy chiếu lại có hơn mười cửa sổ video nhỏ.
Hạ Đắc Thắng nói: “Tổng giám đốc Bùi, người đã đủ rồi, hay là bây giờ chúng ta bắt đầu họp nhé?”
Bùi Khiêm uống một ngụm trà: “Ừm, bắt đầu đi.”
Hôm nay Bùi Khiêm bèn đích thân tới đầu tư Viên Mộng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hạ Đắc Thắng.
Cho đến giờ, đầu tư Viên Mộng đã nghiêm khắc dựa theo quy tắc Bùi Khiêm quyết định lúc ấy, đầu tư cho khoảng mười công ty, mức đầu tư vào mỗi công ty dao động từ một triệu đến hai triệu.
Mức đầu tư này, là Hạ Đắc Thắng căn cứ vào quy mô và số vốn cần thiết để khởi động mô hình kinh doanh của những công ty đó để quyết định.
Nói thẳng ra một chút chính là, nếu đó là công ty mới thành lập, tiền vốn mô hình kinh doanh cần để làm không nhiều tới vậy, thì số tiền đầu tư bên phía Hạ Đắc Thắng phê chuẩn cũng sẽ ít đi một chút.
Bởi vì nghiêm túc làm theo tới trước làm trước, tới sau làm sau, lần lượt đầu tư, cho nên nhóm công ty đầu tư đầu tiên chủ yếu đều là những xí nghiệp mới thành lập. Dù sao thì đây cũng là những công ty này cần tiền nhất, chạy tới tìm kiếm đầu tư sớm nhất.
Nếu trong những công ty trước có công ty kiếm tiền, vậy thì dựa theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi, Hạ Đắc Thắng sẽ lập tức bán cổ phần của những công ty này đi, tiếp tục đầu tư cho công ty tiếp theo theo thứ tự trong hàng.
Nếu tất cả công ty đều vẫn luôn không kiếm tiền...Vậy thì tổng giám đốc Bùi sẽ khui rượu ăn mừng.
Tuy nói đã đầu tư tiền rồi, nhưng đầu tư Viên Mộng cũng sẽ sắp xếp một tài vụ chuyện môn cho mỗi công ty, dùng để giám sát chi tiêu hàng ngày của những công ty này, đồng thời tổ chức họp trực tuyến định kỳ, báo cáo tình hình tài vụ.
Những tài vụ này đều là nhân viên lâu năm của Đằng Đạt, hiểu sâu sắc tinh thần Đằng Đạt, sau này phái ra ngoài vẫn có trợ cấp phong phú, đồng thời, bảng báo cáo tài vụ bọn họ làm lại bị bộ phận tài vụ của Đằng Đạt giám sát.
Không thể nói hoàn toàn không có khả năng bị thu mua, chỉ là khả năng này rất thấp.
Trong cửa sổ video đầu tiên là một nữ tài vụ hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn, đeo kính cận, là nhân viên cốt cán của Đằng Đạt, có lý lịch lâu nhất trong tất cả tài vụ phái ra ngoài, năng lực nghiệp vụ mạnh nhất.
Nàng tên là Kinh Hải Băng, là người phụ trách công việc tài vụ của Cô Gái Mì Lạnh.
Sở dĩ phái nàng tới Cô Gái Mì Lạnh, chủ yếu là bởi vì hạng mục này lưu lại ấn tượng tương đối sâu sắc cho Hạ Đắc Thắng, là hạng mục cần quan tâm trọng điểm trong nhóm công ty đầu tư trước đó.
Báo cáo chính thức bắt đầu.
Kinh Hải Băng cúi đầu nhìn bảng báo cáo trong tay, sau đó ngẩng đầu nói: “Tổng giám đốc Bùi, các vị. Trước khi báo cáo về tình hình tài vụ của Cô Gái Mì Lạnh, tổng giám đốc Hạ hy vọng ta lại nhấn mạnh những mánh khóe thường gặp trong công việc tài vụ thêm lần nữa, xin mọi người thêm vài phút.”
Tài vụ Đằng Đạt phái ra ngoài, không phải ai cũng có hiểu biết sâu rộng.
Bởi vì tài vụ được phái ra ngoài chắc chắn phải là người mình, vượt qua thử thách của tinh thần Đằng Đạt, hiểu tận gốc rễ, cho nên về cơ bản đều là nhân viên lâu năm của Đằng Đạt.
Nhưng rất nhiều người trong đó đều là người vào làm việc ở Đằng Đạt sau khi tốt nghiệp không lâu, chưa từng thấy nhiều mánh khóe như vậy.
Cho dù Đằng Đạt 100% nghiêm túc thực hiện luật pháp luật lệ, từ mua sắm, thanh toán đến đóng thuế, đều hoàn toàn sạch sẽ rõ ràng, những người này sẽ không có cơ hội thấy được các hành vi bịp bợm.
Nhưng tới công ty bên ngoài, khó tránh khỏi việc sẽ gặp phải các loại mánh khóe, những tài vụ chưa trải đời, có thể sẽ bị tính kế.
Cho nên Hạ Đắc Thắng cũng muốn mượn cuộc họp lần này, để Kinh Hải Băng lại nhấn mạnh vấn đề có thể gặp phải trong công việc cho những tài vụ khác, phòng bị trước, tránh lúc gặp phải những hành vi bịp bợm không cách nào kịp thời phát hiện.
Bùi Khiêm vừa hay cũng muốn nghe thử.
Dù sao thì bảng báo cáo tài vụ cũng là một đống con số, nghe rất khô khan, mà những “mánh khóe” này còn thú vị hơn chút.
Kinh Hải Băng sắp xếp suy nghĩ một chút, bắt đầu giải thích.
“Tiền đầu tư của chúng ta, đều được chuyển vào tài khoản công của công ty, không ai lại ngu xuẩn tới mức trực tiếp chuyển số tiền này vào trong tài khoản riêng. Cái gọi là mánh khóe, đơn giả là thông qua một số thủ đoạn của người quản lý công ty đốt số tiền này vào trong nghiệp vụ thật, sau đó có một bộ phận thông qua vài thủ đoạn mờ ám để trung gian kiếm lời.”
“Cho nên, có vài bộ phận thường gặp, nhất định phải cẩn thận xét duyệt kiểm tra. Ví dụ như công ty thu mua vật tư văn phòng, thứ có giá thị trường là một đồng lại cứ muốn đi mua ở nơi bán tới hai đồng, ba đồng, nói cách khác, đơn giá chi tiêu không có vấn đề, nhưng số lượng đơn giá mua lại giảm không nhiều. Đằng sau nhất định là có vấn đề.”
“Còn về phương diện vật liệu tuyên truyền, poster, biểu ngữ, bảng quảng cáo, tờ rơi... ngoài mặt thì đặt năm nghìn tờ rơi, nhưng thực tế chỉ có bốn nghìn tờ, hoặc những vật liệu này là thật giả lẫn lộn, bên trong cũng có không gian kiếm lãi rất đáng nghi.”