Thứ này rõ là của nợ, không có lợi nhuận, trả lương tuyển thủ và tiền thuê địa điểm đều là việc đốt tiền thuần túy. Với lại, câu lạc bộ FV cũng không có thành tích, thậm chí còn không đánh tranh giải, thậm chí còn không có fans, đừng nói chi là kiếm tiền từ fans, hoàn toàn là không làm gì được.
Một điều có ích duy nhất bây giờ hẳn là câu lạc bộ FV được đi thi đấu loại IOI, nhưng những chiến đội có tư cách này cũng không ít, với lại bản thân tổng giám đốc Bùi có giải đấu vòng tròn GPL, không thể nào có việc để mắt đến đội này được.
Ba thành viên còn lại cũng có chút giá, nhưng bán thì không kiếm được phí chuyển nhượng. Với lại, thực lực ba thành viên này cũng không ổn, nếu không sao người khác bị hốt đi rồi mà chỉ có bọn họ còn ở lại.
Ngô Việt cũng không biết vì sao tổng giám đốc Bùi lại có hứng với câu lạc bộ FV nữa, mà nếu muốn thì cứ bỏ tiền lấy đi, hắn cũng vừa hay đang muốn sang tay, nhân đó rút khỏi giới Esports.
Bùi Khiêm lắc đầu: “Ta không mua câu lạc bộ, chỉ đầu tư.”
Ngô Việt hơi nghi ngờ, ý gì đây? Nếu thật sự có hứng thú, chẳng phải mua càng tốt hơn sao?
Chẳng lẽ tổng giám đốc Bùi muốn bỏ ra số tiền ít hơn nhiều so với giá một triệu rưỡi?
Ngô Việt hỏi: “Thế ngươi định đầu tư bao nhiêu?”
Bùi Khiêm: “Ba triệu.”
Ngô Việt: “…”
Con mẹ nó ba triệu!
Cả câu lạc bộ mới có triệu rưỡi, kết quả tổng giám đốc Bùi này đầu tư vào ba triệu? Vẽ vời thêm chuyện đó hả?
Ngô Việt cảm thấy rất khó hiểu, hỏi: “Thế ngươi định đổi tên đội? Đổi quản lý đội? Hay thêm quảng cáo trên đồng phục đội? Có yêu cầu gì khác không?”
Ngô Việt hoang mang, số tiền này quá nhiều đối với câu lạc bộ FV, tổng giám đốc Bùi sẽ không phải là sắp xếp mấy thứ như thỏa thuận VAM chứ?
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không cần, chỉ đầu tư, lấy chút cổ phần là được, cũng không có yêu cầu khác.”
Ngô Việt chớp mắt, méo hiểu gì hết.
Rõ ràng một triệu rưỡi là có thể mua bỏ túi luôn cả câu lạc bộ rồi, kết quả tổng giám đốc Bùi không mua, mà chỉ muốn đầu tư?
Đầu tư ba triệu, nhưng lại không đổi tên đội, không đổi quản lý đội, thậm chí còn không làm quảng cáo, chỉ lấy chút cổ phần?
Cái này có khác gì cho không tiền?
Ngô Việt nhất thời không biết nên nói gì.
Trương Nguyên ngồi ở bên cạnh không nói gì, thực ra hắn cũng không biết trong đầu tổng giám đốc Bùi đang tính toán gì.
Câu lạc bộ FV vốn là một câu lạc bộ nhỏ, không nổi tiếng, không thành tích, tổng giám đốc Bùi lại nhìn trúng, trực tiếp móc một triệu rưỡi ra mua không phải tốt hơn sao? Cần gì phải đầu tư tận ba triệu, còn không cần bất cứ quyền kiểm soát nào?
Đúng là quá hào phóng.
Trương Nguyên cũng rất khó hiểu, nhưng kiểu hành động khiến người khác kinh ngạc này của tổng giám đốc Bùi cũng không phải chỉ thấy một lần hai lần, cho nên hắn không nói gì cả.
Thật ra suy nghĩ của Bùi Khiêm rất đơn giản, là để lỗ vốn đó!
Hắn không muốn mua lại câu lạc bộ này, bởi vì sau khi mua thì rất dễ xảy ra vấn đề.
Trương Nguyên là một người rất giỏi quản lý câu lạc bộ, lỡ như sau khi mua về đổi đoàn đội quản lý, cái đội này lập tức được nâng cao thì sao?
Cho nên, chỉ đầu tư, không đổi tên đội, không đổi đoàn đội quản lý, không thêm quảng cáo và chỉ lấy chút cổ phần, để sức ảnh hưởng của Đằng Đạt đối với câu lạc bộ FV hạ xuống thấp nhất.
Cái này không thể kiếm được lãi đâu nhỉ?
Ngô Việt và quản lý Lục đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt nhau.
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, tiền đã đưa tới tận cửa thì lý nào lại không nhận?
Ngô Việt cân nhắc một lát, nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta không biết câu lạc bộ FV của bọn ta có tài cán gì mà khiến ngươi đưa ra điều kiện tốt như vậy. Bọn ta cũng không thể quá trớn, phải biết nặng nhẹ. Như vậy đi, Đằng Đạt giữ bảy mươi phần trăm cổ phần, bọn ta giữ ba mươi phần trăm, ngươi thấy được không?”
“Về phương diện hoạt động, ngươi có thể đưa ra yêu cầu bất cứ lúc nào, bọn ta có thể tiến hành chỉnh đốn và cải cách toàn diện dựa theo tiêu chuẩn của DGE...”
Bùi Khiêm lắc đầu, quả quyết từ chối: “Không, ta chỉ cần bốn mươi chín phần trăm cổ phần, hơn nữa quyền kinh doanh của câu lạc bộ mãi mãi ở trong tay ngươi, bọn ta sẽ không can thiệp vào, điều khoản này sẽ viết vào trong hợp đồng.”
Tiến hành chỉnh đốn và cải cách toàn diện dựa theo tiêu chuẩn DGE?
Đừng đùa, ta đã từng chịu thiệt ở phương diện đó rồi!
Bây giờ các câu lạc bộ GOG đều tập luyện tuyển thủ dựa theo cách của câu lạc bộ DGE, hơn nữa hiệu quả tập luyện còn rất được.
Trước đây DGE có thể đánh bại được những câu lạc bộ GOG khác, quan trọng nhất là nằm ở phương pháp tập luyện khoa học, có hệ thống và lành mạnh.
Trước mắt quản lý của những câu lạc bộ IOI khác đều không phải là chính quy, lỡ như câu lạc bộ FV đổi toàn bộ quản lý và cách tập luyện sang cách của câu lạc bộ DGE, sau đó nâng tầm thì phải làm sao?
Bây giờ Bùi Khiêm thấy tất cả mọi thứ của câu lạc bộ FV đều rất tốt, nhất định không được để nếp sống của DGE lây lan tới đây, lỡ như mấy tuyển thủ kém đó chuyển mình thành tích tăng vọt, vậy thì sẽ to chuyện đó!
Cho nên, phải đảm bảo câu lạc bộ FV vẫn như ban đầu, tầng quản lý không được đổi, thậm chí không được để Đằng Đạt tạo nên bất cứ ảnh hưởng nào cho câu lạc bộ FV.
Ngô Việt nhìn quản lý Lục, vẻ nghi hoặc trong mắt hai người lại tăng thêm.
Không hiểu nổi!
Tổng giám đốc Bùi vừa tới đã ném ra một điều kiện tốt quá đáng, hơn nữa còn không chịu nhượng bộ chút nào, kiên quyết không lấy thêm lợi ích, quả thực hơi vô lý.
Trước đó lúc Ngô Việt bàn hợp tác cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng hơn phân nửa là do điều kiện chưa đủ tốt cho nên mới do dự. Lần này thì khác, là do điều kiện tốt quá mức nên mới do dự.