Ngô Việt giải thích đơn giản nguyên nhân lần này hắn đến.
Trương Nguyên nghe xong gật đầu, hiểu ngay.
Chẳng trách Ngô Việt và giám đốc Lục chân trước chân sau chạy theo đến Kinh Châu, rõ ràng là ngay từ đầu bọn họ không hề nghĩ đến chuyện lấy khoản tiền này để mua tuyển thủ, là sau khi đưa tổng giám đốc Bùi đi, bọn họ mới nghĩ đến chuyện này.
Hơn nữa, bọn họ muốn mua tuyển thủ thì chắc chắn cũng buộc phải đến Kinh Châu một chuyến, trực tiếp bàn với ông chủ của những câu lạc bộ này.
Sau khi Trương Nguyên suy nghĩ một chút nói: “Thế này đi, ta tiến cử một chút, các ngươi bàn với những câu lạc bộ SHG này xem, còn về bọn họ có đồng ý bán hay không, thì phải xem các ngươi bàn được thế nào.”
Đằng Đạt là bên chịu trách nhiệm chính của GPL, những câu lạc bộ này có thể nói nói là bảo sao nghe vậy đối với tổng giám đốc Bùi và Đằng Đạt, nhưng Trương Nguyên cũng không muốn cưỡng ép những câu lạc bộ này bán người, như vậy là lạm dụng sức ảnh hưởng của tổng giám đốc Bùi, vô cùng không ổn.
Quan trọng vẫn là phải xem ý kiến của những câu lạc bộ này.
Ngô Việt gật đầu: “Đương nhiên!”
Trương Nguyên đứng lên, đưa Ngô Việt và giám đốc Lục đến câu lạc bộ SHG tìm Lâm Thường.
Lâm Thường là người đứng đầu phụ trách chuyện mua tuyển thủ IOI, cũng đã giành được hai ba hạt giống tốt chơi IOI, đương nhiên là phải bắt đầu từ chỗ hắn.
Nếu như Lâm Thường không đồng ý bán, vậy Trương Nguyên sẽ cân nhắc đi tìm câu lạc bộ khác.
Ngô Việt và giám đốc Lục đi trong sơn trang Minh Vân, nhìn thấy từng tòa biệt thự độc lập đẹp đẽ và các câu lạc bộ Esports, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Kinh Châu này thật sự đã được tổng giám đốc Bùi tạo thành thánh địa của Esports, quả thực là ngày một phát triển, ngưỡng mộ quá.”
“Câu lạc bộ chính quy như câu lạc bộ DGE còn có mười mấy cái, sao có thể tổ chức đấu vòng tròn GPL không tốt được chứ? Xem ra IOI thực sự không thua oan.”
“Ôi, đáng tiếc công ty bọn ta ở Ma Đô, không dời đến được.”
Rất nhanh, đã đến câu lạc bộ SHG.
Trương Nguyên dẫn Ngô Việt và giám đốc Lục tìm được Lâm Thường, nói rõ ý đến.
Lâm Thường hơi ngớ ra: “Tổng giám đốc Bùi đầu tư câu lạc bộ của các ngươi? Các ngươi muốn mua tuyển thủ của IOI?”
Ngô Việt gật đầu: “Đúng vậy, giám đốc Lâm, bọn ta cũng là vì muốn có thể thành lập một đội ngũ mạnh một chút để được đủ tư cách thi đấu. Để khi lấy được thứ bậc tốt hơn, tổng giám đốc Bùi cũng được nở mày nở mặt.”
“Đương nhiên, bọn ta chắc chắn sẽ trả tiền theo giá cả chuyển nhượng của thị trường, ngươi chọn mấy tuyển thủ biết chơi IOI không thể lên sân, bán cho bọn ta một hai người.”
Ngô Việt biết Lâm Thường là tai to mặt lớn của tập đoàn Thần Hoa, hơn nữa bản thân có việc nhờ người ta, đương nhiên nói chuyện rất khách sáo.
Lâm Thường cười: “Haiz, khách sáo gì chứ!”
“Nếu đã là câu lạc bộ mà tổng giám đốc Bùi đầu tư, vậy ta chắc chắn phải hết sức ủng hộ rồi!”
“Thực sự không giấu giếm gì, lúc đó ta mua những tuyển thủ này cũng là vì cầu may, nghĩ nhỡ trong đó có hạt giống tốt có thể khai khác được một chút thì sao.”
“Nếu đã là câu lạc bộ mà tổng giám đốc Bùi đầu tư, vậy đương nhiên dễ nói, ngươi nhìn trúng tuyển thủ nào thì cứ việc chọn!”
“Ồ, còn mấy đội ngũ khác, ta nói với bọn họ một tiếng, tuyển thủ của IOI cũng đều cho người tùy ý chọn!”
“Đương nhiên, phải tôn trọng ý kiến riêng của tuyển thủ.”
Ngô Việt hơi ngại, vội nói: “Không không không, ta chỉ thiếu hai tuyển thủ mà thôi, không cần phải huy động nhân lực như vậy đâu...”
Lâm Thường xua tay: “Không cần khách sáo! Chuyện này đối với bọn ta cũng chỉ là dễ như trở bàn tay mà thôi.”
“Tuy không rõ tổng giám đốc Bùi đầu tư quý câu lạc bộ với mục đích gì, nhưng nếu đã đầu tư rồi, vậy chắc chắn là có mục đích đặc biệt. Dù sao cũng là nhắm vào tư cách thi đấu trước tiên, đội ngũ mà tổng giám đốc Bùi đầu tư tuyệt đối không thể làm mất mặt tổng giám đốc Bùi!”
Ngô Việt thấy cảm động.
Tuy hắn rất rõ giám đốc Lâm trượng nghĩa như vậy chủ yếu là vì nể mặt tổng giám đốc Bùi, không liên quan gì tới câu lạc bộ FV, nhưng cảm giác đó vẫn khiến hắn rất ấm lòng.
Lâm Thường nhanh chóng gọi mấy cuộc điện thoại.
Nửa tiếng sau, toàn bộ những người dẫn đội của mấy câu lạc bộ đều đến, trên tay đều cầm một danh sách.
Lâm Thường tổng hợp lại tất cả danh sách, đưa cho Ngô Việt: “Giám đốc Ngô, đây chính là danh sách của những tuyển thủ bộ phận IOI, ngươi xem xem rồi chọn ra một đội ngũ mạnh nhất.”
Ngô Việt đưa tay nhận lấy, xem kỹ càng cùng với giám đốc Lục, trên mặt đều lộ ra biểu cảm kinh hoàng.
Đội… đội ngũ này quá xịn sò!
Vì câu lạc bộ FV chỉ có bộ phận IOI, thế nên bọn hắn vẫn có ấn tượng rất sâu về ID của những tuyển thủ nổi tiếng đó.
Trên mấy danh sách này có tuyển thủ ngôi sao của câu lạc bộ lâu đời SUG bộ phận IOI, tuy không phải cả đội, nhưng vị trí nào cũng có, hoàn toàn có thể ghép thành đội ngũ mà mỗi một vị trí đều có thực lực mạnh nhất.
Ngô Việt nhìn Lâm Thường và người dẫn đội của những câu lạc bộ khác: “Giá của những tuyển thủ này… e rằng bọn ta không mua nổi.”
Lâm Thường cười: “Nói mua thì là xa cách rồi, ngươi nhìn trúng ai cứ tùy ý chọn! Dù sao lúc mua những tuyển thủ này cũng không tốn bao nhiêu tiền, cứ coi như tặng một món quà cho câu lạc bộ mà tổng giám đốc Bùi đầu tư vậy!”
Hai người Ngô Việt và quản lý Lục nhanh chóng lướt qua một lần, sau đó chọn ra năm tuyển thủ, mỗi vị trí một người.
Thực ra bọn họ vốn chỉ muốn mua hai tuyển thủ bổ sung vào chỗ trống, dù sao với vài ba trái dưa quả cà trong tay bọn họ, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện có thể tập hợp đủ một đội ngũ IOI năm người toàn là tuyển thủ ngôi sao.
Kết quả thấy Lâm Thường và ông chủ của những câu lạc bộ khác hào phóng như vậy, không chọn thì lại có chút không hay!