Ngô Việt lắc đầu: “Đúng là có nguy hiểm này, nhưng phải liều.”
“Nếu như chúng ta đợi chắc chắn sẽ được vào vòng sau rồi mới làm tuyên truyền, vậy còn ích lợi gì nữa? Cũng đã thi đấu gần xong, độ hot qua đi rồi!”
“Phải tuyên truyền, làm nóng và lôi kéo chú ý của dân cư mạng đối với giải đấu và câu lạc bộ của chúng ta trước khi trận đấu bắt đầu. Như vậy sau khi tuyển thủ của chúng ta có được thành tích, mới có thể đạt được độ hot nhiều hơn.”
“Về phần chuyện có thể sẽ dọn mâm sẵn cho người khác... Chỉ có thể nói là nhất định phải liều.”
“Hẳn tổng giám đốc Bùi cũng rất rõ ràng điều này, cho nên mới dặn đi dặn lại nhất định phải dùng hết số tiền này trong một tuần. Còn không phải là đang nhắc nhở chúng ta nhất định phải tăng được độ hot lên trước khi thi đấu bắt đầu sao?”
Quản lý Lục bừng tỉnh: “Cũng đúng.”
“Vậy ta đi chuẩn bị, tạo xu hướng cho câu lạc bộ FV và giải đấu vòng loại của IOI!”
...
Sau khi gọi cho Ngô Việt xong, Bùi Khiêm tạm thời bỏ chuyện Esports qua một bên, không nhọc lòng nữa.
Tuy tốn ba triệu giúp IOI tuyên truyền, nhưng Bùi Khiêm cũng không ôm hy vọng quá lớn đối với giải đấu vòng loại của IOI, có thể sản sinh ra độ hot, giúp IOI phản công được dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thể tạo ra độ hot cũng không sao.
Tình huống xấu nhất chỉ là giải đấu vòng loại của IOI vẫn không có độ hot, nhưng ít ra đối với Bùi Khiêm thì là đã tiêu ba triệu.
Bùi Khiêm lại bắt đầu suy nghĩ chuyện ở Đế Đô.
Trước mắt Đế Đô có hai hạng mục mà Bùi Khiêm tương đối quan tâm, thứ nhất là vườn ươm doanh nghiệp game độc lập mà Khâu Hồng đang phụ trách, thứ hai là Cô Gái Mì Lạnh của Mạnh Sướng.
Cho đến bây giờ vườn ươm doanh nghiệp game độc lập đã chính thức hoạt động được gần nửa tháng, Bùi Khiêm chưa qua lần nào, nên không hề hay biết gì tình huống bên đó.
Không biết vì sao, trong lòng hắn có hơi không chắc chắn.
Lỡ như trong những game độc lập này xuất hiện một vài game hot thì sao? Lỡ như thu nhập của hai, ba game đó gánh được hoàn toàn chi tiêu của vườn ươm doanh nghiệp và lỗ của các game khác, thậm chí sinh ra lợi nhuận thì sao?
Bùi Khiêm rất hiểu rõ nhân phẩm của mình, khả năng này không phải là không có, hơn nữa còn rất lớn.
Vậy nên hắn bỗng thấy hơi lo lắng.
Thế nhưng Bùi Khiêm lại không thể tự mình qua đó xem, bởi vì kế hoạch đường cùng và vườn ươm doanh nghiệp này hiện nay đều không có dính líu gì với Đằng Đạt, nếu như Bùi Khiêm tự mình tới, chẳng phải là chủ động để lộ rồi sao?
Một khi “kế hoạch đường cùng” móc nối với tập đoàn Đằng Đạt, đủ loại người chế tác có năng lực, có lý tưởng, có hoài bão của game độc lập sẽ ào ào tới nhờ vả, như vậy khả năng thua lỗ của kế hoạch này sẽ lại phải giảm mạnh xuống.
Hạng mục khác là Cô Gái Mì Lạnh.
Bùi Khiêm cũng đầu tư vào rất nhiều tiền vào hạng mục này, nếu nói không hề lo lắng thì là không thể nào.
Hạng mục như thế này, thua lỗ còn được, lỡ như lời là sẽ lời lớn, lời sặc máu, Bùi Khiêm cũng chưa từng đến nhìn thật sự, trong lòng cũng cảm thấy hơi không an tâm.
Thế nên Bùi Khiêm suy đi nghĩ lại, quyết định cử một người đến xem thay mình.
Đến Đế Đô một chuyến, trước tiên là xem vườn ươm doanh nghiệp game của kế hoạch đường cùng, sau đó là xem cửa hàng Cô Gái Mì Lạnh, thu thập một vài tình báo trở về báo cáo lại với hắn.
Chưa chắc là sẽ có tác dụng, nhưng ít ra có thể khiến lòng hắn an tâm hơn một xíu.
Nhưng mà vấn đề là phải cử ai đi đây?
Quan trọng nhất là người này phải tự mình tìm hiểu vấn đề một cách chắc chắn, không được đưa ra phán đoán trộn lẫn quá nhiều tính chủ quan, hơn nữa tốt nhất không phải người phụ trách các bộ phận.
Chậm trễ công việc thì không sao, nhưng lỡ như sau khi xem xong hai hạng mục đó rồi nảy sinh ra suy nghĩ liên hợp thì không tốt.
Do đó sau khi Bùi Khiêm suy nghĩ một phen, rất nhanh đã xác định được ứng cử viên tốt nhất.
Để Tiểu Đường đi vậy!
Cho đến bây giờ Đường Diệc Xu ngoài việc phụ trách các nhân viên quản lý bồi dưỡng và mở họp, cho mèo ăn ra thì không có làm bất cứ việc nào khác, qua bên Đế Đô cũng không lo lắng sinh ra suy nghĩ liên kết gì.
Hơn nữa cảm giác tồn tại của Đường Diệc Xu ở trong tập đoàn Đằng Đạt cực kỳ nhỏ bé, cho dù có lộ diện ở vườn ươm doanh nghiệp game độc lập thì cũng sẽ không có ai đoán ra quan hệ của vườn ươm doanh nghiệp với Đằng Đạt.
Ngoài ra, Đường Diệc Xu lấy thân phận bên thứ ba quan sát, nàng không có kiến thức chuyên nghiệp liên quan, hẳn có thể sẽ hết sức bỏ qua những nhân tố chủ quan, thấy được tình hình thực tế của vườn ươm doanh nghiệp game độc lập và Cô Gái Mì Lạnh.
Bùi Khiêm càng nghĩ càng thấy thích hợp, bèn gọi điện cho Đường Diệc Xu.
“A lô? Đàn anh.” Đường Diệc Xu ở đầu bên kia điện thoại hạ thấp giọng: “Ta đang ở phòng tự học, chờ một lát ta ra bên ngoài.”
Chốc lát sau, giọng của Đường Diệc Xu khôi phục lại âm điệu bình thường: “Đàn anh, ta ra ngoài rồi, có chuyện gì không?”
Bùi Khiêm đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn nhờ ngươi hai ngày sau đến Đế Đô một chuyến, làm mấy chuyện thay ta. Công ty chúng ta ở Đế Đô hiện nay cũng có một vài nghiệp vụ, ngươi tùy tiện xem và khảo sát, chờ sau khi trở về báo cáo lại với ta là được.”
Giọng nói của Đường Diệc Xu lộ ra vẻ hơi thảng thốt và kinh ngạc: “Hả? Đàn, đàn anh, ta không ổn lắm đâu, ta hơi sợ đi xa nhà...”
Bùi Khiêm đã dự liệu được trước: “Không sao, lần này ta để Tiểu Tôn, người có kỹ thuật lái xe tốt nhất ở công ty lái xe đưa đón, lại tìm thêm một tài xế khác cùng đi, trước khi xuất phát sẽ kiểm tra cẩn thận từ đầu tới đuôi xe một lượt, bảo đảm trên đường đi sẽ không xảy ra chút sai sót nào.”
“Đến bên đó sẽ có Khâu Hồng tiếp đón, ngươi không cần phải quan tâm gì vả, chỉ cần thị sát thay ta, sau đó báo cáo lại đúng sự thật những chuyện nhìn thấy với ta là được.”