Cô Gái Mì Lạnh là một cửa hàng thức ăn nhanh bình thường, bếp sau chắc chắn không bằng quán ăn gia đình Minh Phủ, sao có thể chịu nổi.
Đường Diệc Xu hơi chột dạ, hôm nay nàng đến điều tra ngầm, kết quả xem tình huống hiện tại, có phần lo lắng sẽ không phải trong lúc vô tình làm hỏng chuyện của đàn anh đấy chứ?
Đường Diệc Xu rút ra một tờ giấy lau miệng: “Tổng giám đốc Khâu, chúng ta đi thôi.”
Khâu Hồng ngẩn ra: “Ơ? Không xem nữa hả?”
Đường Diệc Xu lắc đầu: “Không xem nữa.”
Nàng biết Cô Gái Mì Lạnh là Bùi Khiêm đầu tư, lỡ như lại ngồi đây, bên bếp sau xảy ra đầy rẫy tình huống, hậu quả khó mà lường được.
Tốt nhất là kịp thời rời đi trước khi tạo thành nguy hại lớn hơn.
Khâu Hồng cũng không nói thêm gì, dù sao người đến điều tra ngầm là Đường Diệc Xu, hắn chỉ phụ trách cùng đi. Hai người đứng dậy rời đi.
Bên Mạnh Sướng tiếp tục giới thiệu cho những nhà đầu tư, thế nhưng có thể rõ ràng cảm giác được trong ánh mắt nhà đầu tư không còn có hứng thú nồng hậu như lúc vừa bắt đầu nữa.
Hết cách rồi, tình huống đột phát hôm nay thực sự quá cản trở, rất nhiều nhà đầu tư vốn đã động lòng lại trở về trạng thái quan sát.
“Được rồi, giám đốc Mạnh, vậy hôm nay chúng ta trước hết tới đây, chuyện đầu tư bọn ta trở về lại thương lượng một chút, hai ngày nữa cho ngươi câu trả lời chắc chắn.”
Những nhà đầu tư vẫn vô cùng lễ phép, thế nhưng thái độ trong lời nói, hiển nhiên có một vài biến hóa rất nhỏ so với lúc vừa tới.
Mạnh Sướng trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng hết cách, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục giả vờ không sao cả, mỉm cười tiễn đi những nhà đầu tư này.
Trở lại Cô Gái Mì Lạnh, Mạnh Sướng lặng lẽ thở dài, tìm chỗ trống ngồi xuống buồn phiền.
Người phục vụ bước nhanh đi tới, thấp giọng nói: “Giám đốc Mạnh! Bếp sau đã không thành vấn đề, mấy khách hàng làm lỡ cũng đều đã miễn phí, thời gian ra món vào giờ cao điểm dùng cơm trưa nhất định có thể bảo đảm!”
Mạnh Sướng có chút tức giận liếc nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì.
Mệt tim.
Chiều thứ sáu.
Bùi Khiêm đang xem báo cáo mới nhất do Game Thương Dương nộp lên.
Cuối tuần này, giải đấu vòng loại IOI và giải đấu giao hữu GPL sẽ đánh cùng lúc, vừa đúng lúc.
Giải giao hữu GPL thì khỏi phải nói, từ lúc nghe phong thanh đến giờ chính thức bắt đầu, người chơi vẫn luôn rất quan tâm, hết chờ nổi rồi.
Vé vào cửa của giải giao hữu GPL, ngoài chừa phần cố định cho nội bộ công ty thì đã bán sạch rồi, người chơi không tranh được vé có thể xem trên nền tảng livestream, hoặc đến quán cà phê Internet Netfish để cảm nhận bầu không khí.
Mà bên tập đoàn Long Vũ cũng tiêu tốn rất nhiều tài nguyên để quảng bá vòng loại IOI, bao gồm trang web chính thức của server IOI trong nước, vài web video game, câu lạc bộ và truyền thông.
Trong quá trình tuyên truyền, tập đoàn Long Vũ trói buộc trận đấu vòng loại IOI và các câu lạc bộ lão làng, giải thế giới IOI lại với nhau, hiệu quả tuyên truyền không tồi.
Một là kiểu như “khiêu chiến đỉnh cao thế giới” nghe khá vĩ đại, với lại cũng quen mặt với người yêu thích Esports tăng độ nhận diện của trận vòng loại này.
Tuyên truyền của tập đoàn Long Vũ muộn hơn câu lạc bộ FV, nhưng rõ ràng tiêu tiền nhiều hơn câu lạc bộ FV.
Câu lạc bộ FV bỏ ra ba triệu phí tuyên truyền, dựa vào tính toán tiêu chuẩn, tuyên truyền của tập đoàn Long Vũ đã tốn hết tầm 50 triệu.
Bùi Khiêm cũng không rõ, cụ thể là vì tuyên truyền của câu lạc bộ FV kích thích tập đoàn Long Vũ hay vì bản thân tập đoàn Long Vũ đã quyết định xong phương án tuyên truyền, nhưng muộn hơn hai ngày.
Nhưng cái này không quan trọng, dù sao thì vòng loại IOI cũng có độ hot rồi, không bị giải giao hữu GPL cướp hết độ hot như trước, đôi với Bùi Khiêm đây là chuyện tốt.
Bùi Khiêm nhìn thời gian, bây giờ là bốn giờ chiều, sắp được tan làm rồi, chào đón cuối tuần tuyệt vời thôi.
Hắn tắt báo cáo của Game Thương Dương rồi tắt máy tính chuẩn bị vui vẻ về nhà ngủ.
Lúc này ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc.”
Bùi Khiêm thoáng sững sờ, sao chiều thứ sáu vẫn có người đến báo cáo công việc sao?
“Mời vào.”
Bùi Khiêm vừa dứt lời, Đường Diệc Xu đẩy cửa vào.
Trông nàng hơi bụi bặm, chắc vừa từ Đế Đô về Kinh Châu là qua ngay.
“Đàn anh, mai là ngày nghỉ, ta sợ không kịp nên đến báo cáo luôn.” Lồng ngực Đường Diệc Xu hơi phập phồng, rõ ràng chạy đến đây.
Bùi Khiêm rót tách trà: “Không cần vội, không phải chuyện gì quá quan trọng, thứ hai nói cũng không sao. Nào, uống trà đi.”
Đường Diệc Xu bưng tách trà lên uống hai hớp, bắt đầu nói tin ở Đế Đô.
“Đàn anh, bên vườn ươm doanh nghiệp, bug của mấy game độc lập đều rất nhiều, mức độ hoàn thành vẫn còn kém. Nhưng hiệu suất công việc của bọn họ không tồi. Ta đã làm theo ngươi nói, cưỡng chế yêu cầu bọn họ phải chơi game mười tiếng mỗi tuần.”
“Bên Cô Gái Mì Lạnh thì ta không nhìn ra gì cả. Hình như tất cả đều rất tốt, trang trí và phục vụ đều được, làm ăn cũng rất hot. Lúc ta đi, sau bếp có chút vấn đề lên món hơi chậm.”
“Ồ, với lại lúc ta đi còn gặp mấy người, hình như ông chủ có giới thiệu cho bọn họ, nhưng cụ thể giới thiệu cái gì thì ta không nghe rõ.”
Đường Diệc Xu quan sát vườn ươm doanh nghiệp và cửa hàng của Cô Gái Mì Lạnh theo góc độ cá nhân theo lời dặn trước đó của Bùi Khiêm, sau đó vừa cố gắng nhớ vừa thuật lại chi tiết những điểm mình chú ý.
Bùi Khiêm sờ cằm, hơi cau mày.
Mấy chuyện Tiểu Đường báo cáo nửa vui nửa buồn.
BUG của vườn ươm doanh nghiệp rất nhiều? Ừm, đây là chuyện trong dự tính. Vốn dĩ game độc lập nhiều bug, thêm hào quang của Tiểu Đường nữa, dù sửa bug cũng có thể khiến mấy người chế tác game độc lập sứt đầu mẻ trán.
Như vậy, bug sẽ tiêu tốn rất nhiều sức lực của bọn họ, chắc chắn tiến độ nghiên cứu phát triển của game cũng sẽ bị trì hoãn, đây là tin tốt.