Mà đoạn nội dung trong kịch bản này, tâm tình của Tần Nghĩ cũng có rất nhiều thay đổi, hơn nữa cũng có chỗ bất đồng so với tâm tình trước đó.
Khi biết trận quyết chiến cuối cùng đã đến, Tần Nghĩa phản ứng rất bình tĩnh, bởi hắn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng lúc hắn biết mình không chết, đây chỉ là tính toán tức thời của hệ thống AI, Tần Nghĩa không có sự thoải mái khi sống sót sau tai nạn, mà ngược lại lại có chút mất mát, bởi vì hắn vốn cho là sứ mệnh của mình đã hoàn thành, hiện tại phát hiện tất cả còn chưa bắt đầu.
Mà sau khi không ngừng phục bàn, không ngừng thử nghiệm, Tần Nghĩa phát hiện bất luận thử nghiệm thế nào đều không thắng được, hắn phải một mình thừa nhận vận mệnh nhân loại sắp diệt vong, cho dù Tần Nghĩa là chiến sĩ có tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ như vậy cũng bị đè nén đến biên giới sụp đổ.
Lộ Tri Diêu cảm giác, tâm trạng thay đổi của Tần Nghĩa vô cùng khảo nghiệm diễn xuất của mình, chỉ sợ sau khi trở về lại phải đại chiến 300 hiệp với máy nâng tự động.
Thứ năm, ngày 15 tháng 12.
Kinh Châu, tư bản Phú Huy.
Tiết Triết Bân đến cửa phòng tiếp khách, sau khi gõ nhẹ cửa bước vào.
“Tổng giám đốc Lý, có chuyện gì mà gấp vậy?” Tiết Triết Bân ngồi xuống ghế sofa, vẫn có chút mơ hồ.
Hôm nay thời tiết không tệ, Tiết Triết Bân vốn lái xe thể thao mui trần của mình đi hóng gió ở ngoại thành, kết quả một cuộc điện thoại của Lý Thạch gọi hắn đến, dường như có chuyện rất gấp.
Tiết Triết Bân cũng không hỏi nhiều, trực tiếp lái xe đến tư bản Phú Huy.
Lý Thạch rót cho Tiết Triết Bân một chén trà: “Khoản tiền trước đây chuẩn bị đầu tư vào Cô Gái Mì Lạnh, quan sát thêm đã, trước tiên đừng đầu tư nữa!”
Tiết Triết Bân ngơ ra một chút, có chút ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Lý, chẳng phải đã điều tra rất lâu rồi sao? Chẳng nhẽ lại có biến cố gì?”
Tiết Triết Bân vẫn luôn theo Lý Thạch học đầu tư, vào khoảng thời gian gần đây, Cô Gái Mì Lạnh là hạng mục trọng điểm mà bọn họ quan tâm.
Lúc trước hai người Tiết Triết Bân và Lý Thạch còn đặc biệt đến Đế Đô một chuyến, đến cửa tiệm Cô Gái Mì Lạnh xem chút, tự mình ăn thử các món ăn, xem tình hình của cửa tiệm.
Sau đó, Mạnh Sướng bắt đầu tăng tốc độ đốt tiền, vừa là mở cửa tiệm mới vừa là tổ chức diễn giảng, dưới tình huống điên cuồng tăng độ hot, độ nổi tiếng của Cô Gái Mì Lạnh càng ngày càng cao.
Hai ngày trước, sau khi Lý Thạch cân nhắc lại, cuối cùng quyết định muốn đầu tư Cô Gái Mì Lạnh.
Một mặt là vì Cô Gái Mì Lạnh quả thực làm rất bóng bẩy, không cần biết là độ hot hay đánh giá truyền thông đều không tệ, của tiệm cũng làm rất tươm tất, trông có vẻ như quả thực là một hạng mục đầu tư chất lượng tốt không có khuyết điểm gì.
Mặt khác là vì, Ly Thạch đoán, Mạnh Sướng tăng tốc độ đốt tiền nhất định là lấy được tiền từ một nhà đầu tư nào đó, nhưng với tính cách của Mạnh Sướng, lại không gióng trống khua chiêng tuyên dương, điều này chứng minh nguồn gốc của tiền vốn rất có khả năng là bên phía tổng giám đốc Bùi.
Tổng giám đốc Bùi trước sau đầu tư hai lần, Đằng Đạt còn phái tài vụ cho Cô Gái Mì Lạnh, điều này khiến độ đáng tin của Cô Gái Mì Lạnh trong mắt Lý Thạch tăng mạnh.
Vì thế sau khi Lý Thạch khảo sát, mới quyết định đầu tư một chút tiền, trước mắt thời cơ này bước vào tuy không coi là sớm, nhưng cũng không coi là muộn, kiếm một chút có lẽ không vấn đề gì.
Lý Thạch là nhà đầu tư không tham lam, thứ hắn theo đuổi là mỗi một hạng mục kiếm chút ít, góp nhặt từng ngày cũng là một con số vô cùng khả quan.
Còn Tiết Triết Bân đương nhiên cũng định theo biểu tượng của Lý Thạch đầu đầu tư hai ba triệu, kiếm nhiều kiếm ít không quan trọng, chỉ cần không phải bồi thường mất hết vốn liếng, cho dù là kinh nghiệm đầu tư không tệ.
Lý Thạch nhấp một ngụm trà, nói với Tiết Triết Bân: “Tình hình thay đổi.”
“Căn cứ vào tin tức mới nhất, tổng giám đốc Bùi đang bán tháo cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh, hơn nữa là bán tháo với số lượng lớn, không để lại phần nào!”
“Hơn nữa, giá cả mà bên phía tổng giám đốc Bùi kia đưa ra thấp hơn định giá trước mắt của Cô Gái Mì Lạnh, là đang bán tháo.”
“Điều này quả thực xác minh tổng giám đốc Bùi từng truy thầu Cô Gái Mì Lạnh, hơn nữa còn lấy không ít cổ phần, nhưng giờ đây tổng giám đốc Bùi bán tháo cổ phần...là một tín hiệu vô cùng quỷ dị!”
“Chúng ta chắc chắn không thể làm ngược với tổng giám đốc Bùi.”
Tiết Triết Bân cảm thấy có chút bất ngờ: “Hả? Thao tác này của tổng giám đốc Bùi, xem không hiểu. Từ đầu tư, đến truy thầu, lại đến rút lui, động tác này thực sự không quá nhanh chứ? Chẳng phải nói đầu tư không được nhìn ngắn hạn, phải nhìn dài hạn sao?
Lý Thạch cười khà khà: “Đầu tư không được nhìn ngắn hạn, phải nhìn dài hạn, đó là đối với người bình thường. Vì tin tức mà người bình thường nắm bắt được có hạn, không dự đoán ngắn hạn được, vì thế nhìn ngắn hạn đồng nghĩa với việc xem vận may.”
“Nhưng, tổng giám đốc Bùi kia là người thường sao?”
“Tổng giám đốc Bùi chắc chắn có thể xem được tin tức mà chúng ta không xem được, hiểu được một số nội tình của Cô Gái Mì Lạnh, không cần biết là đầu tư hay rút lui, chắc chắn đều là sau khi nắm được đầy đủ thông tin sau đó đưa ra quyết sách sau khi bày mưu tính kế rồi mới hành động.”
“Ít nhất lần này, tổng giám đốc Bùi bán tháo cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh truyền đạt cho chúng ta một tin tức vô cùng rõ ràng, chính là cô phần của Cô Gái Mì Lạnh không thích hợp giữ lâu dài, thậm chí trong một khoảng thời gian sẽ lộ ra vấn đề!”
“Nếu không, tổng giám đốc Bùi tại sao phải bán gấp như vậy?”
Tiết Triết Bân gật đầu: “Ừm, có lý! Vậy bây giờ tình hình bán thế nào rồi?”
Lý Thạch uống một ngụm trà, chầm chậm nói: “Giao dịch có lẽ đã hoàn thành rồi, thời gian rất ngắn, nhưng tình hình của chuyện này khá phức tạp, các nhà đầu tư phản ứng khác nhau.”