Rõ ràng hai người Lý Thạch và Tiết Triết Bân đầu tư vô cùng ngu ngốc…
Đương nhiên các nhà đầu tư khác ít nhiều gì cũng đều có cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh, Lý Thạch không phải nạn nhân to nhất.
Bây giờ mọi người đang trong trạng thái vô cùng mâu thuẫn.
Muốn bán, nhưng nếu mọi người đều bán thì giá trị của Cô Gái Mì Lạnh sẽ sụp đổ, thế thì cổ phần trong tay mọi người đều sẽ không đáng tiền, đừng ai chạy, nếu có người bán có người không bán, người bán trước có thể thoát thân, người bán sau sẽ bị cầm chân.
Cả quá trình Tiết Triết Bân đều theo Lý Thạch, kết quả thấy Lý Thạch vừa suy xét thức tế vừa phân tích tới lui, hắn học rất nghiêm túc, kết quả cuối cùng hình như vẫn đầu tư thất bại, đây là ý của một kiểu bài giảng về mặt trái.
Lý Thạch ho hai tiếng, làm giảm bớt sự ngượng ngùng của hiện trường.
“Đừng hoảng, tuy chuyện của Cô Gái Mì Lạnh mở ra một bước chuyển ngoặt, nhưng rõ ràng vẫn chưa xong.”
“Lý do chính là hành động của tổng giám đốc Bùi!”
“Ban đầu tổng giám đốc Bùi đầu tư hai triệu rồi lại bán sạch, người khách có thể nghĩ rằng tổng giám đốc Bùi thấy Cô Gái Mì Lạnh có vấn đề, kịp thời rút lui, nhưng ta không nghĩ vậy.”
“Nếu tổng giám đốc Bùi nghĩ Cô Gái Mì Lạnh có vấn đề, thế thì chắc chắn ban đầu đã nhìn ra được rồi, nếu không sẽ không bán sạch tất cả cổ phần. Sau khi bán sạch lại đầu tư hai triệu, là sao?”
“Tổng giám đốc Bùi rảnh để đùa với Mạnh Sướng?”
“Tuyệt đối không thể!”
“Đương nhiên, hai trăm triệu này cũng có hàm ý sâu xa khác. Theo ta thấy, có thể tổng giám đốc Bùi cố ý truyền tín hiệu, định giá Cô Gái Mì Lạnh sẽ sụp đổ!”
“Mà chắc chắn tổng giám đốc Bùi là vậy không phải chỉ để dạy dỗ Mạnh Sướng. Trước đó ta từng nói, trên thương trường, tổng giám đốc Bùi là người không dựa vào tình cảm, dù tổng giám đốc Bùi ghét Mạnh Sướng, muốn quở trách, đây cũng chỉ có thể là mục đích thứ hai, mục đích đầu tiên chắc chắn là mục đích đầu tiên chắc chắn là kiếm tiền qua Cô Gái Mì Lạnh!”
“Sớm nhất là tổng giám đốc Bùi bán cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh đã kiếm được một khoản tiền rồi, nếu chỉ vậy, hai triệu sau đó hoàn toàn không cần.”
“Nên ta đoán, sau chắc chắn tổng giám đốc Bùi sẽ có hành động!”
“Ta sẽ chọn thời cơ thích hợp thu mua cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh với giá thấp.”
“Lần ta ta đoán kế hoạch của tổng giám đốc Bùi, đi trước tổng giám đốc Bùi!”
...
Nguyên Đán, ngày 1 tháng 1 năm 2012.
Trong nước là tám giờ sáng, thời gian ở Los Angeles là bốn giờ chiều ngày 31 tháng 12 năm 2011.
Bùi Khiêm thức dậy như thường lệ, cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Nguyên Đán, cũng không có thói quen thức qua đêm.
Năm nay là năm 2012, năm đặc biệt, nên thảo luận trên mạng về năm đặc biệt cũng tràn lan khắp nơi.
Vào năm 2009 có một bộ điện ảnh tận thế tên là “2012” lên sóng, mà chuyện của người Maya cũng được truyền bá rộng rãi.
Nhưng Bùi Khiêm rất rõ năm 2012 thật sự không có chuyện gì đặc biệt đáng quan tâm cả, cái gọi là ngày tận thế 21 tháng 12 chỉ là chuyện vô căn cứ, ngoài Á Vận Hồi, cuộc tuyển cử tổng thống Mỹ, cuộc sống bình thường của phần lớn mọi người đều không có liên quan gì quá nhiều.
Nên, Bùi Khiêm hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm thảo luận vấn đề năm đặc biệt 2012 này, vẫn tập trung vào việc mình cần tập trung.
Tuần thi vẫn phải tiếp tục ôn tập, mà kết quả vòng bảng của đội ngũ hai đội trong nước của giải chung kết toàn cầu IOI đã có rồi.
Đột đội đào thải, một đội kiên trì được hòa, nhưng sau trận ác liệt vẫn không chống lại nổi, cuối cùng mất tư cách vào top 8.
Mà ban nãy, trận đấu của đội thứ hai vừa kết thúc, trong livestream tràn ngập các kiểu mắng chửi, nói là ngày tàn của IOI trong nước cũng không quá!
Thật ra mấy người chơi này mắng cũng có lý lắm.
Vì vấn đề thời gian, đa số khán giả kiên trì xem đến giờ toàn là ba giờ sáng bò dậy, tu tiên vất vả hết mấy tiếng đồng hồ, thấy kết quả thế này, dù ai cũng thấy rất khó chấp nhận.
Trận đấu hôm nay, có thể nói là tái hiện tình huống ngày đầu tiên của trận đấu bảng.
Một đội thua như tiêu chảy, đội kia thua như táo bón.
Đội trước còn đỡ, chí ít có thể bị loại một cách dứt khoát, kết quả cuối cùng là 1-3, cũng không bị mất sạch mặt mũi, mà đội sau thì hơi ngượng, kiên trì đến trận sinh tử, thắng thì có thể thăng cấp, hai bên có thắng có thua, có vẻ có cơ hội rất lớn, nhưng kết quả cuối cùng vẫn tạch.
Sai một li đi một dặm.
Rốt cuộc có hy vọng nào khán giả không tức giận khôn? Cho người xem hy vọng lớn như vậy, cuối cùng lại vô tình đoạt đi khiến khán giả tức giận hơn nữa nhỉ?
Thật sự khó nói.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn lửa giận của mọi người cần có chỗ trút giận.
Ban đầu hai câu lạc bộ bị loại thì có đăng xin lỗi người chơi trên weibo, nhưng không có tác dụng mấy, người chơi phẫn nộ tấn công trên bình luận weibo, với lại còn có người đã vạch ra con đường cho bọn họ quay lại.
Dường như Bùi Khiêm thấy được tình hình trên mạng của câu lạc bộ FV khi ăn 3-0 trong trận top 8 rồi.
Tuy hai câu lạc bộ thua rồi, nhưng bọn họ không phải hạt giống số một, không đại diện cho trình độ cao nhất của IOI trong nước.
Nên mắng thì mắng, hơn nửa cũng mắng được một tuần.
Tuần sau trận top 8 của câu lạc bộ FV tới, hạt giống số một bị ăn 3-0, chắc chắn lửa giận của người chơi sẽ tập trung hết lên câu lạc bộ FV, chắc đến lúc đó còn khiếp hồn hơn bây giờ chục lần.
Bùi Khiêm hơi mong chờ.
Lúc này, câu lạc bộ FV đăng bài weibo.
Ngô Việt không quên yêu cầu của tổng giám đốc Bùi, lúc nào cũng làm việc.
Nội dung weibo mới lần này là: “Ta và đồng đội của ta”, đăng kèm bức ảnh một người bước ra khỏi cửa, hai tay cầm hai túi rác lớn màu đen, đi về phía thùng rác.
Trên đầu người này là logo của câu lạc bộ FV, hai túi rác to kia thì để logo hai câu lạc bộ còn lại.
Bùi Khiêm vừa xem bài weibo này xong là bật ngón cái ngay và luôn.