“Trước khi ra nước ngoài ta còn đã xích mích với Ngô Việt, ông chủ FV. Nếu bây giờ tới làm quen là nhất định sẽ bị nghi ngờ; lại càng không thể dò hỏi thông tin, đám người đó thuê bốn vệ sĩ, bình thường luôn huấn luyện ở lầu hai một quán net, luôn bao hết để huấn luyện với nhau, không lọt chút tin tức nào.”
“Đám người đó giống như thùng sắt, kim đâm không xuyên, nước tạt không lọt, thậm chí ngay cả rank cũng không đánh, bên ngoài đều hoàn toàn không biết gần đây các tuyển thủ FV đang luyện tướng nào.”
Chretien suy nghĩ, lại hỏi: “Ta nghe nói chiến đội FV đang thi đấu đấu tập với chiến đội SUG. Không phải ngươi quen biết ông chủ Đinh Cống của chiến đội SUG sao? Có thể nghĩ cách lấy được một ít tin tức từ bên đó không?”
Sắc mặt Triệu Húc Minh càng khó xử: “Chuyện này... E rằng bây giờ hắn cũng không hòa nhã với ta.”
Triệu Húc Minh vẫn còn rất tự mình biết mình.
Vốn dĩ trước đó hắn đã hứa hẹn với chiến đội SUG nhất định sẽ có một slot tham dự giải vô địch thế giới, kết quả chiến đội FV nhảy ngang ra cướp mất slot. Triệu Húc Minh cảm thấy Đinh Cống và chiến đội SUG không có giá trị gì, cho nên không để ý đến hắn nữa, chắc chắn trong lòng Đinh Cống cũng không thoải mái về chuyện này.
Mà tổng giám đốc Bùi tự móc tiền túi để SUG đến Los Angeles, nhìn thái độ vừa nói vừa cười của Đinh Cống và Ngô Việt ở sân bay, hiển nhiên Đinh Cống đã ngã về bên tổng giám đốc Bùi.
Hiện tại Triệu Húc Minh lại giả mù sa mưa đi tìm Đinh Cống, có thể hòa nhã được sao?
Sợ là Đinh Cống sẽ quay về nói chuyện này cho tổng giám đốc Bùi và Ngô Việt, để chiến đội FV cảnh giác hơn nữa.
Đương nhiên, Đinh Cống chỉ là ông chủ của một câu lạc bộ, chưa chắc sẽ dám trở mặt với Triệu Húc Minh, nhưng ngoài mặt khách sáo, còn sau lưng làm ra chuyện gì thì không nói được.
Triệu Húc Minh không hề có tự tin với chuyện này.
Chretien hơi bực dọc: “Ngươi làm sao thế! Sao người có chút tác dụng là ngươi đều gây xích mích hết vậy, chuyện gì cũng không trông cậy nổi!”
Triệu Húc Minh rất tức, há miệng, nhưng lại không có sức phản bác.
Quả thực nếu thái độ của Triệu Húc Minh với Đinh Cống tốt hơn xíu, hoặc là trước kia không vứt bỏ chiến đội FV, thì tình cảnh bây giờ có thể sẽ khác đi rồi.
Nhưng Triệu Húc Minh lại không thể biết trước, sao có thể nghĩ đến chuyện như vậy được chứ!
Một bước sai là từng bước sai, trước đó bởi vì nhất thời tức giận, nóng đầu mà làm ra một quyết định nhìn như nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng lại để bây giờ sinh ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Chretien không tiện nói thêm gì, chỉ có thể thở dài: “Nếu đã như vậy thì bỏ đi, hy vọng chiến đội FRY có thể ngăn cản được FV vậy.”
...
...
Thứ hai ngày 16 tháng 1.
Bùi Khiêm như thường lệ thức dậy, đi tới công ty, kiểm tra tình hình mỗi sản nghiệp, thuận tiện suy xét nên bắt đầu kế hoạch tiêu tiền gấp gáp của mình từ đâu.
Chuyện đấm đá bên Los Angeles, Bùi Khiêm không hay biết gì.
Cuối tuần trước sau khi nhìn thấy FV chiến thắng đối thủ 3:0 và tiến vào trận chung kết là Bùi Khiêm đã từ bỏ chuyện lên chiến lược với bọn họ rồi.
Sau khi kết thúc tuần thi, các bạn học đã lũ lượt về nhà nghỉ đông, Bùi Khiêm vừa nghĩ tới mình còn phải khổ sở tiêu tiền gấp gáp, là lại một loại phiền muộn không tên.
Vừa xem chưa tới hai phút, bên ngoài bèn truyền đến tiếng gõ cửa.
Hạ Đắc Thắng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Bùi, giải thi đấu mỹ thực quán vỉa hè nói với ngươi trước kia sẽ bắt đầu thi đấu vào chiều này, ngươi còn có dặn dò gì không?”
Bùi Khiêm ngớ ra một thoáng: “Chiều nay?”
Hạ Đắc Thắng gật đầu: “Đúng vậy, chiều nay. À, thời gian này không phải do ta quyết định, thời gian trong kế hoạch đã định ban đầu của Mạnh Sướng là chiều nay, chắc là vì hắn vốn định ghi hình đó mà. Tổng giám đốc Bùi, nếu ngươi cảm thấy không ổn thì lùi lại đến cuối tuần cũng không thành vấn đề.”
Bùi Khiêm nhấc tay: “Không, hôm nay rất tốt, tiến hành như thường đi.”
Trước đó Hạ Đắc Thắng nói với Bùi Khiêm “tuần sau” sẽ có giải thi đấu mỹ thực quán vỉa hè, Bùi Khiêm còn cho rằng nhất định là cuối tuần.
Dù sao kiểu thi đấu này cũng cần độ hot, cuối tuần sẽ có người xem nhiều hơn chút.
Nhưng suy nghĩ ban đầu của Mạnh Sướng không phải livestream, mà là ghi hình.
Bởi vì mục đích căn bản khi Mạnh Sướng tổ chức thi đấu này là để những món ăn vặt vỉa hè ở các nơi trên toàn quốc đến nâng đỡ cho Cô Gái Mì Lạnh.
Trước hết chương trình sẽ giới thiệu mỹ thực quán vỉa hè ở các nơi trên toàn quốc ngon cỡ nào, đặc sắc riêng biệt cỡ nào, sau đó lại tỏ ra mùi vị của Cô Gái Mì Lạnh xuất chúng nhường nào, ngon vượt trội so với những quán vỉa hè nhỏ xuất sắc ở các nơi trên toàn quốc.
Livestream sẽ dễ xuất hiện sự cố khi live hơn, còn ghi hình thì dễ khống chế hơn nhiều, có tình huống đột ngột xảy ra nào là cứ cắt đi quay lại là được.
Sau khi biên tập xong, Mạnh Sướng sẽ bỏ ra số tiền lớn để tuyên truyền trên các nền tảng video trực tuyến như Ailidao, tiến thêm một bước làm tăng lên tiếng tăm cho Cô Gái Mì Lạnh.
Trước khi Cô Gái Mì Lạnh chưa sụp đổ, đây sẽ là một hoạt động marketing mang lại hiệu quả rất tốt.
Tuy rằng có người nghi ngờ mì lạnh nướng của Cô Gái Mì Lạnh không ngon đến mức như Mạnh Sướng thổi phồng, nhưng tổng thể mà nói mùi vị cũng không coi như quá kém, cho nên về vấn đề “Cô Gái Mì Lạnh” rốt cuộc có ngon không này sẽ mỗi người một ý.
Dưới tình huống như vậy, marketing có thể đưa đến tác dụng dẫn dắt dư luận.
Giống như rất nhiều nhãn hiệu ăn uống, dưới tiền đề là mùi vị làm ra đạt tiêu chuẩn, chỉ cần làm tốt việc marketing, mọi người đều khen ngon thì sẽ có rất nhiều khách hàng quyết định ăn thử.
Nhưng hiện tại Cô Gái Mì Lạnh đã trải qua sóng gió phá sản, tình huống đã hoàn toàn khác.
Bởi vì marketing quá đà mà sẽ sinh ra phản ứng dư luận hoàn toàn trái ngược, phần lớn mọi người sẽ có khuynh hướng đánh giá thấp không đáng một đồng, bất kể mùi vị mì lạnh nướng ra sao đều sẽ cảm thấy nó không ngon.