Bài viết được đăng lại và thảo luận nhiều nhất có tiêu đề là “Từ giải thi đấu mỹ thực quán vỉa hè hãy nhìn vào ‘Phá’ và ‘Lập’ của Cô Gái Mì Lạnh”.
Bài viết này vừa mới tuyên bố chưa đầy một tiếng đã có mấy chục nghìn lượt đọc và mấy trăm comment, hơn nữa còn đang tăng lên nhanh chóng.
Tề Nghiên đọc thử, cảm thấy tên của tác giả này rất quen, khẽ lướt tìm bài viết trước đây của hắn thì phát hiện ra hắn chính là tác giả đã viết “Cái gọi là lối tư duy internet của Cô Gái Mì Lạnh chỉ là giả vờ giả vịt”!
Bài đăng trước đó được viết trước khi Cô Gái Mì Lạnh đóng cửa, và có thể nói nó là một sự bổ sung hoàn hảo.
Cái câu “Mạnh Sướng giống như một đứa trẻ ngồi trên ghế lái phụ của ô tô, làm ra vẻ như đang lái xe, ngỡ mình đang điều khiển phương hướng của ô tô và thu tiền của hành khách với tư cách là tài xế; nhưng thật ra, dẫu là xe ô tô hay đường đi đều không nằm trong tầm kiểm soát của hắn” có thể nói là nhát trí mạng, giáng cho Cô Gái Mì Lạnh lúc bấy giờ một đòn nặng nề trước dư luận.
Lúc ấy Tề Nghiên cũng đọc bài viết này và vô cùng khâm phục tác giả.
Vào lúc ấy, Cô Gái Mì Lạnh trông không hề hấn gì nhưng thực tế đã cuồn cuộn sóng ngầm.
Nó chắc chắn tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng không phải ai cũng thấy rõ những vấn đề đó.
Tác giả bài viết chẳng những có thể nhìn ra mấu chốt vấn đề của Cô Gái Mì Lạnh, mà còn dùng từ ngữ dễ hiểu và ví von phù hợp để truyền đạt những nội dung này cho người khác, đây chắc chắn là một cao thủ.
Và lần này, hắn lại viết một bài liên quan tới Cô Gái Mì Lạnh.
Bài viết lần này sẽ nói gì đây?
Cô Gái Mì Lạnh đã lạnh tanh rồi, nếu tác giả này chỉ đang tuyên bố tính chính xác về tầm nhìn của mình, bỏ đá xuống giếng thì bài viết này rất không cần thiết.
Mang theo chút hoang mang, Tề Nghiên bấm vào bài viết xem thử.
“Như tôi đã dự đoán từ trước, Cô Gái Mì Lạnh đã phá sản. Nghe đâu, Mạnh Sướng vác trên lưng khoản nợ hàng triệu đồng và đã thành bị người bị thi hành rồi, đến nay không rõ tung tích. Điều này chứng minh sự nhìn xa trông rộng của tác giả, đồng thời cũng chứng minh rằng ‘tư duy internet’ và ‘đi theo xu hướng thời đại’ mà Mạnh Sướng luôn nhấn mạnh chỉ là những mỹ từ xã giao, có thể đánh lừa các nhà đầu tư chứ không lừa được quy luật kinh doanh.”
“Rất nhiều người cho rằng Cô Gái Mì Lạnh đã toi đời rồi, không thấy bất cứ khả năng xoay chuyển nào. Trước hôm nay, tác giả cũng nghĩ vậy, nhưng sau khi thu thập một số tư liệu trong ngành và xem giải thi đấu mỹ thực quán vỉa hè cho tới nay, tác giả đột nhiên thay đổi cái nhìn.”
“Theo tin đồn, tập đoàn Đằng Đạt đã thu mua bảy mươi phần trăm cổ phần Cô Gái Mì Lạnh và giành quyền kiểm soát tuyệt đối. Mặc dù không rõ rốt cuộc từ khía cạnh nào mà tổng giám đốc Bùi lại chọn Cô Gái Mì Lạnh, nhưng tác giả có thể chắc chắn 100% rằng tổng giám đốc Bùi đã tìm ra cách phá vỡ ván cờ Cô Gái Mì Lạnh vào ‘Thời đại hậu Mạnh Sướng’, lần này giải thi đấu mỹ thực quán vỉa hè chính là một khởi đầu!”
...
Đọc đến đây, Tề Nghiên hơi hoang mang, cũng hơi kinh ngạc.
Là nhân viên nội bộ của Cô Gái Mì Lạnh, nàng rất rõ tình hình của giải thi đấu mỹ thực quán vỉa hè này là thế nào: Đây vốn là chiến dịch tiếp thị do Mạnh Sướng thiết kế để quảng bá cho Cô Gái Mì Lạnh.
Vì vậy, phân tích trong bài viết này có vẻ hơi hoang đường, giải thi đấu mỹ thực quán vỉa hè sao lại là cách tổng giám đốc Bùi tìm ra để phá ván cờ chứ?
Nhưng Tề Nghiên nghĩ đi nghĩ lại, hình như thật sự có khả năng này.
Tổng giám đốc Bùi cố ý hỏi và muốn đổi ghi hình thành livestream rồi cho ban giám khảo đánh giá đúng sự thật, đánh giá Cô Gái Mì Lạnh một cách khắc nghiệt.
Tổng giám đốc Bùi bận rộn vậy, cần thiết hỏi đến loại chuyện nhỏ nhặt này sao?
Chẳng lẽ hai thay đổi không đáng kể đó không phải do tổng giám đốc Bùi hứng thú dâng trào, mà là có thâm ý khác?
Tề Nghiên vội đọc tiếp.
...
“Trước đó tác giả đã phân tích rồi, mấu chốt của thương hiệu ẩm thực trên mạng Cô Gái Mì Lạnh này cũng không khác mấy: Quảng cáo nặng, thành phẩm nhẹ. Nói trắng ra là tâng bốc quá đà, mà thành phẩm lại không đạt đến đỉnh cao mà quảng cáo tâng bốc.”
“Như tác giả từng nói, thời đại nào cũng vậy, không ai ngu ngốc hơn ai bao nhiêu cả. Người ta dù thông minh đến đâu cũng chỉ có thể đánh lừa người tiêu dùng trong một thời gian chứ không thể lừa cả đời được. Món mì lạnh nướng của Cô Gái Mì Lạnh có thực sự ngon hay không thì trong lòng mỗi người đều có đáp án, quảng cáo có tốt cách mấy mà hương vị mì lạnh nướng không đạt tới thì cuối cùng vẫn như lâu đài xây trên cát mà thôi.”
“Mấu chốt của Cô Gái Mì Lạnh cũng phản ánh khuyết điểm lớn nhất của Mạnh Sướng với tư cách là người khởi nghiệp: Hắn luôn cố gắng ngước nhìn lên và nhìn ra xa mà không thể làm đến nơi đến chốn.”
“Cho nên, Cô Gái Mì Lạnh thất bại là một điều tất nhiên.”
“Nhưng sau khi Cô Gái Mì Lạnh đổi chủ, tổng giám đốc Bùi muốn truyền đạt lại một triết lý kinh doanh mới cho mọi người thông qua giải thi đấu mỹ thực quán vỉa hè, đó là: Hãy nói đúng sự thật, coi trọng thành phẩm và tôn trọng nhân tài!”
“Triết lý kinh doanh này khác biệt một trời một vực với thời kỳ Mạnh Sướng điều hành Cô Gái Mì Lạnh, hoặc nói là hoàn toàn đi ngược lại.”
“Chúng ta có thể thấy trong giải thi đấu mỹ thực quán vỉa hè lần này: Mì lạnh nướng của Cô Gái Mì Lạnh và mì lạnh nướng của các chủ quán xuất sắc trên toàn quốc cùng thi đấu trên sân khấu, ban giám khảo không thiên vị phía ban tổ chức là Cô Gái Mì Lạnh, mà khách quan, thậm chí khắc nghiệt vạch ra rất nhiều vấn đề của Cô Gái Mì Lạnh.”
“Điều này nói rõ hai điểm:
“Thứ nhất, đến cùng hương vị của Cô Gái Mì Lạnh vào thời kì Mạnh Sướng thế nào đã có đáp án xác thực rồi. Nó ngon hơn quán ven đường bình thường, nhưng còn lâu mới ngon như Mạnh Sướng khen ngợi.”