Mã Dương gật đầu: “Tất nhiên! Tổng giám đốc Bùi đã nói là phải chi tiết hết mức có thể, rõ ràng là phải thêm vào! Tranh thủ thời gian chuẩn bị đi!”
Trần Vũ Phong cảm thấy áp lực đè tựa như núi, vội vàng gọi những người khác trong đoàn đội vào cùng nhau, từng người phụ trách những phần khác nhau, nắm chắc thời gian chuẩn bị.
Còn về phần bản thân Mã Dương, hắn lại ôm cái máy nâng thông minh tự động, liên tục nhấn nút nhỏ ở mặt trên, chờ máy khởi động lại.
Lặp đi lặp lại như vậy, chơi không biết chán.
...
Cùng lúc đó, Bùi Khiêm đã ăn xong bữa sáng, đến công ty làm việc.
Gần tới năm mới, nhiệm vụ công việc của phần lớn bộ phận đều đã hoàn thành rồi, có thể cảm thấy mọi người đều có xu hướng không để tâm tới công việc.
Bùi Khiêm vô cùng vui mừng vì điều này, hy vọng mọi người có thể luôn duy trì trạng thái đi xuống như thế này.
Tới phòng làm việc, việc đầu tiên hắn làm chính là gọi trợ lý Tân qua, hỏi qua xem vấn đề quảng cáo đợt Tết hiện tại như nào rồi.
Trợ lý Tân cầm theo quyển sổ nhỏ báo cáo một cách rành mạch rõ ràng: “Công tác tuyên truyền hiện tại chủ yếu là sắp xếp ở các thành phố lớn như Kinh Châu, Đế Đô, Ma Đô, Dương Thành và Bằng Thành, bao gồm quảng cáo ở tàu điện ngầm, biểu ngữ, tòa nhà văn phòng... Tất cả đều được sắp xếp rồi.”
“Nội dung tuyên truyền đều là những sản nghiệp như quán cà phê Internet Netfish, Takeaway Netfish, chung cư Sloth, Nghịch Phong Logistics, Thác Quản Fitness. Mỗi sản nghiệp đều có người nổi tiếng làm đại ngôn, tài liệu tuyên truyền đều đã được sắp xếp xong rồi, chờ đến đợt Tết thì sẽ tung ra toàn bộ.”
“Nhưng vấn đề nhỏ duy nhất ở đây chính là một số thành phố không có những sản nghiệp này. Chẳng hạn như Chung cư Sloth hiện tại chỉ có ở Kinh Châu, làm quảng cáo ở Đế Đô và Ma Đô có phải có phần hơi… sớm không?”
Bùi Khiêm cười: “Không sớm chút nào, bây giờ là thời điểm thích hợp!”
Những thành phố khác không có sản nghiệp liên quan mới tốt, làm quảng cáo loại này chẳng phải là mất trắng sao? Tiền không phải là mất hết sao?
Lựa chọn làm quảng cáo ở Kinh Châu, dù sao cũng là vì những sản nghiệp này ở Kinh Châu mọi người đều đã biết rồi, quảng cáo thêm thì tình hình cũng sẽ không tệ hơn;
Mà chọn quảng cáo ở các thành phố như Đế Đô, Ma Đô là vì quảng cáo ở những nơi này rất đắt đỏ.
Thời gian tiêu tiền đột xuất có hạn, muốn quảng cáo rộng khắp cả nước chắc chắn là không thực tế, còn thực hiện ở vài thành phố trọng điểm thì có thể bảo đảm tiêu tiền đúng thời gian.
Trợ lý Tân nói: “Hơn nữa, tổng giám đốc Bùi, đây là đề án và quy trình cụ thể của cuộc họp thường niên lần này, tuy đã có từ lâu nhưng ngươi chưa không có thời gian xem.”
Nàng vừa nói vừa đưa một xấp tài liệu tới.
Bùi Khiêm đưa tay nhận lấy rồi để sang một bên: “Được, lát nữa ta sẽ xem qua, tạm thời không có việc gì khác, nếu có việc sẽ tìm ngươi.”
Bùi Khiêm đặt kế hoạch họp thường niên sang một bên, định lát nữa có thời gian rồi xem.
Không phải hắn lười, chủ yếu vẫn là cảm thấy họp thường niên cụ thể ra sao cũng không quan trọng, cấp độ ưu tiên với hắn không cao như vậy.
Việc quan trọng thứ nhất là tiêu tiền, việc quan trọng thứ hai là bảo đảm những sản nghiệp không kiếm tiền tiếp tục không kiếm tiền, việc quan trọng thứ ba là làm những sản nghiệp đã kiếm tiền kiếm ít lại.
Mà mở họp thường niên phát phúc lợi cho các công nhân viên, chỉ là một phần nhỏ trong việc quan trọng thứ nhất mà thôi.
“Chu kỳ này thành công nhất hẳn là vườn ươm doanh nghiệp của kế hoạch đường cùng.”
“Cho đến bây giờ chỉ phát hành hai game độc lập, một game hay nhưng ít lượt tải, game khác hay nhưng cũng ít lượt tải nốt. Nói chung hai game đều không kiếm được bao nhiêu.”
“Hơn nữa xem xét dựa theo tiến độ nghiên cứu và phát triển Khâu Hồng gửi đến, tiến độ hiện tại của mấy game tương đối sáng tạo, được hắn kỳ vọng cao đều không thể ra mắt, nhanh nhất cũng phải tháng sau mới mở bán, trước khi kết toán hẳn sẽ không tạo thành rắc rối cho ta.”
“Quả nhiên kế hoạch đường cùng vẫn không phụ lòng kỳ vọng của ta, trước mắt vẫn là trạng thái lỗ vốn thuần tuý, hơn nữa về cơ bản bên ngoài cũng không biết kế hoạch đường cùng là do Đằng Đạt làm.”
“Không thu được cả danh tiếng lẫn lợi ích, rất tốt!”
Bùi Khiêm vừa khéo lật đến báo cáo công tác của vườn ươm doanh nghiệp bên Khâu Hồng, cực kỳ hài lòng với trạng thái trước mắt của bên đó.
Song đúng lúc này, điện thoại của Bùi Khiêm rung lên, Khâu Hồng gửi tới một tin nhắn mới.
“Tổng giám đốc Bùi, tin tốt!”
“Hôm nay Sổ Tay Sinh Tồn Của Dân Văn Phòng đã chính thức mở bán, danh tiếng và lượng tiêu thụ trực tiếp bùng nổ!”
Nhìn thấy tin nhắn này, nụ cười của Bùi Khiêm lúc trước cứng đờ trên mặt.
Thứ gì đây?
Sổ Tay Sinh Tồn Của Dân Văn Phòng là thứ gì vậy?
Hắn vội vàng mở ra báo cáo Khâu Hồng gửi tới, bên trong có tất cả tên của game độc lập vườn ươm doanh nghiệp đang nghiên cứu và phát triển, thế nhưng lật hết từ đầu tới đuôi một lượt, cũng không nhìn thấy cái gọi là Sổ Tay Sinh Tồn Của Dân Văn Phòng.
“Đây cmn là chuyện gì!” Bùi Khiêm nhất thời nghẹn lời, cảm giác tâm trạng của mình đã tan vỡ.
Chẳng phải đã nói là chu kỳ này chắc chắn không kiếm tiền từ kế hoạch đường cùng mà?
Game này từ đâu ra vậy!
...
Cùng lúc đó, Đế Đô, phòng làm việc Anh Đào.
Ông chủ phòng làm việc kiêm người chế tác Tưởng Phàm, nhà thiết kế chính Dương Lượng và những người khác đang xem số liệu lượng tiêu thụ rồi cười ngây ngô.
Tuy rằng còn chưa tới Tết, nhưng đoàn đội nhỏ bốn người này lại vui như ăn Tết.
Khâu Hồng cũng đã chạy đến, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn không che lấp được.
Biểu cảm phấn khích trên mặt Tưởng Phàm quả thực là lộ rõ như ban ngày: “Giám đốc Khâu! Thành công của game lần này thực sự là nhờ có ngươi đầu tư, nếu như không có số tiền kia, độ hoàn thành của game bọn ta sẽ không cao như thế, nghiên cứu và phát triển cũng sẽ không được thuận lợi như vậy, kế hoạch đường cùng thực sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!”