Mặc dù là ra nước ngoài du lịch, nhưng lần này là lần thoải mái nhất so với những lần trước đó, không lặn lội đường xa tới các địa điểm phong cảnh, mà chạy tới chạy lui giữa khách sạn và quán bar.
Cho nên, Bao Húc trải qua cũng coi như là thoải mái.
Nhưng dù thoải mái thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng không phải là ở nhà của mình, Bao Húc đã rất gấp muốn về nhà của mình rồi.
Đúng lúc này, Ngô Việt đứng dậy.
“Nói với mọi người một tin tốt! Sau khi tổng giám đốc Bùi biết tin chúng ta giành được giải quán quân thì rất vui mừng, cho phép chúng ta sau khi về nước, thì chọn ngày quay lại nước Mỹ tiến hành một chuyến du lịch bảy ngày!”
“Ta đã chọn thời gian là tháng sau, mọi người cũng không cần lo là không có thời gian chơi nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng được quay lại lần nữa, lần này chắc chắn sẽ cho mọi người chơi đủ, dạo chơi hết mọi thành phố và địa điểm hot của Mỹ.”
“Tổng giám đốc Bùi đã nói rồi, ai cũng có phần, không ai được phép nghỉ không tới!”
Ngô Việt vừa dứt lời, mọi người đã không nhịn được vỗ tay, hoan hô!
Trước đó các tuyển thủ vẫn luôn nghiêm túc luyện tập, mỗi ngày ngoại trừ nghỉ ngơi ăn cơm thì là luyện tập thi đấu, tuy đã ở Mỹ hơn một tháng, nhưng thực tế là chưa đi đâu chơi cả.
Bây giờ nghe nói có thể tới du lịch bảy ngày chi phí do công ty trả, thì đương nhiên cực kỳ vui mừng!
Nhưng Bao Húc nghe vậy thì ngẩn ra, cái nĩa trong tay cắm miếng thịt bò bít-tết, cứng đơ giữa không trung.
Tổng giám đốc Bùi nói... không ai được phép nghỉ không tới?
Đấy chẳng phải vừa về nước là con mẹ nó lại phải ra nước ngoài sao!
Tin tức này cứ như sấm sét giữa trời quang, khiến Bao Húc hoàn toàn sửng sốt.
Mẫn Tĩnh Siêu ngồi bên cạnh hắn khẽ nói: “Tháng sau? Vậy cũng tốt, anh Bao, đúng lúc sắp xếp được thời gian.”
Bao Húc có chút mơ hồ: “Cái gì mà đúng lúc sắp xếp được thời gian?”
Mẫn Tĩnh Siêu mỉm cười nói: “Chuyến du lịch được trao trong cuộc họp thường niên vừa hay được sắp xếp so le đó!”
“À đúng rồi, anh Bao vẫn chưa biết đúng không.”
“Cuộc họp thường niên năm nay, ngươi lại trúng chuyến du lịch năm ngày ở bất kỳ thành phố nào! Mọi người đều chưa kịp nói với ngươi, chủ yếu là sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của ngươi, bây giờ trận đấu đã kết thúc, nên có thể nói rồi.”
“Vừa hay, anh Bao đón Tết xong, thì dùng hết chuyến du lịch năm ngày này trước đi, rồi sau đó tiếp tục cùng bọn ta tới Mỹ.”
“Có phải thời gian sắp xếp vừa chuẩn không?”
Khóe miệng Bao Húc khẽ nhếch lên, cả người cứng đơ ngay tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì.
Ngày 24 tháng 1, mùng hai đầu năm.
Chiếc máy bay mà Triệu Húc Minh và nhân viên tập đoàn Long Vũ đến khảo sát ở Los Angeles đã đáp xuống sân bay Ma Đô.
Sau hơn một tháng, họ lại một lần nữa đặt chân lên đất Ma Đô, Triệu Húc Minh có cảm giác dường như đã cách xa mấy đời.
Lúc đi, có Triệu Húc Minh, nhân viên tập đoàn Long Vũ và hai câu lạc bộ cùng lên đường, nhưng khi trở về chỉ có Triệu Húc Minh và nhân viên tập đoàn Long Vũ.
Nguyên nhân là vì hai câu lạc bộ kia đã bị loại ngay từ khi vòng bảng kết thúc, đương nhiên không còn lý do ở lại Los Angeles, cũng đã ngồi máy bay về từ sớm.
Đã lâu rồi không có tin gì của hai câu lạc bộ này trên mạng.
Nguyên do rất đơn giản, giải đấu quốc tế mà bị đánh sấp mặt như vậy, tất nhiên phải giả chết!
Nói đi phải nói lại, chiêu giả chết của hai câu lạc bộ cũng có chút hiệu quả, đến nay đã chẳng còn ai chửi bọn họ, thậm chí làn sóng dư luận xoay quanh họ còn có chuyển biến tích cực nhất định!
Một mặt là vì đội FV giành được chức vô địch cho người chơi trong nước, ai nấy mải vui mừng, không còn hơi sức chỉ trích hai đội đi cùng. Mặt khác là bởi các tin tức từ giải vô địch thế giới dần dần được tiết lộ, phần lớn mọi người đều biết thất bại của hai đội kia không thể đổ lỗi hoàn toàn cho các tuyển thủ, thua là do nhiều lý do.
Trách nhiệm đã chia xong rồi, hai đội hiển nhiên không bị dồn hoả lực chửi te tua nữa.
Vì vậy, đối với hai câu lạc bộ, tuy chuyến đi Los Angeles này không gặt được nhiều thu hoạch nhưng cũng không có tổn thất nào quá lớn.
Ít nhất thì vé máy bay và phí lưu trú đều có người khác chi trả, các tuyển thủ được cọ xát quốc tế, không thiệt gì cả.
Nhưng riêng với Triệu Húc Minh, chuyến đi Los Angeles này đúng là nát bét!
Vì lúc về có ít người nên Triệu Húc Minh vô cùng hào phóng, sắp xếp cho tất cả nhân viên ngồi khoang thương gia, nhìn chung cũng bù đắp được nỗi ngột ngạt ở Los Angeles.
Tuy vậy, hắn vẫn cố ý chọn chuyến bay thẳng đến Ma Đô muộn hơn một chút, vì hắn không muốn đụng mặt đám người chiến đội FV.
Bằng không, đến lúc ấy tất cả đều ngồi cùng khoang thương gia, sau đó đội FV hứng chí mà bàn tán về chuyện đoạt chức vô địch, vậy chẳng phải là tự quất xác mình hay sao?
Theo lý thuyết, Triệu Húc Minh là người phụ trách vận hành server trong nước IOI, việc chiến đội quốc nội giành chức quán quân IOI thế giới có thể coi là có phúc cùng hưởng. Nhưng vấn đề là chức vô địch mà FV đoạt được không hề dính dáng đến hắn, trái lại còn là cú vả vào mặt hắn!
Nếu hai đội khác đoạt giải quán quân, Triệu Húc Minh nhất định sẽ vô cùng vui vẻ mà hưởng sái, vơ một phần công lao giành hạng nhất về mình.
Duy chỉ có chiến đội FV vô địch là Triệu Húc Minh không thể hưởng ké.
Không thể nói rằng, “bởi vì ta không dẫn họ đến Los Angeles huấn luyện trước, là nhờ tổng giám đốc Bùi chi tiền sắp xếp đoàn đội hậu cầu nên FV mới giành được ngôi quán quân, đây là công loa do ta lập nên”, phải không?
Vì thế, Triệu Húc Minh chỉ có thể ảo não mà chọn cách tránh né đám người đội FV, dời thời gian bay về Ma Đô.
Ngẫm như vậy, đối với Triệu Húc Minh, chuyến đi Los Angeles lần này là một thất bại triệt để!
Vốn không muốn đưa chiến đội FV cùng, kết quả người ta tự trả tiền đi, lại còn chạm mặt ở sân bay;