Nhưng trận chiến tiếp theo sẽ càng khó khă hơn, phần thắng của nhân loại sẽ càng ngày càng thấp. Bởi vì tổ trùng có ý thức, trí tuệ của nữ hoàng Trùng tộc liên tục tăng lên, năng lực bổ sung binh lực cũng cao hơn nhân loại.
Nếu không thể giành được thắng lợi áp đảo trong trận chiến quan trọng này, cũng nhân cơ hội này phái toàn bộ binh lực đi dẹp tàn dư Trùng tộc, vậy thì trong tương lai, con người sẽ càng ngày càng ít cơ hội.
Mà điều khiến Tần Nghĩa cảm thấy tuyệt vọng là, hắn lại xem kỹ mỗi một quyết sách do mình đưa ra, nhưng bất kể hắn vắt hết óc phân tích như thế nào, áp dụng sách lược nào, cũng không thể thay đổi được sự thật thất bại trong trận chiến cuối cùng.
Tần Nghĩa gánh vác vận mệnh của toàn bộ nhân loại, nhưng vận mệnh này là diệt vong.
Hắn không biết ngày này khi nào sẽ tới, cũng không biết rốt cuộc sự kiên trì của mình có ý nghĩa hay không, cho dù là một chiến sĩ thường thấy cái chết như hắn cũng không thể chịu đựng được những chuyện này, chỉ có thể liên tục trầm luân trong tuyệt vọng...
Lộ Tri Diêu càng tò mò về kết cục của câu chuyện này, vội vàng mở phần kịch bản cuối cùng kiểm tra cẩn thận.
...
Trong khoang ngủ đông, một cận cảnh đặc tả Tần Nghĩa.
Ở phần mở đầu bộ phim cũng từng có một cận cảnh đặc tả như vậy, nhưng cảnh lần này lại có sự khác biệt rõ ràng.
Lần này đầu tóc Tần Nghĩa rối loạn, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt thẫn thờ, khuôn mặt tiều tụy và quầng mắt thâm đen, tất cả đều cho thấy trạng thái tinh thần của hắn rất kém.
Mặc dù là ở trong khoang ngủ đông, nhưng đôi mắt hắn lại nhìn chằm chằm lên phía trên, rất lâu sau mới chớp mắt một cái, nói cho mọi người biết hắn không đột ngột qua đời.
Ở trong khoang ngủ đông cũng không cách nào ngủ được, hiển nhiên áp lực tinh thần của hắn đã sắp đạt tới cực hạn.
Mà khoang ngủ đông có cạnh có góc này vừa đủ chứa một người, nhìn thế nào cũng giống một cái quan tài.
Giọng nói của AEEIS vang lên: “Quan chỉ huy, trạng thái tinh thần của ngươi rất không ổn định, trạng thái cơ thể cũng rất kém, cần phải nghỉ ngơi.”
“Ta đã sắp xếp hai tiếng nghỉ ngơi cho ngươi, xin hãy mau chóng chìm vào giấc ngủ.”
“Thân thể của ngươi không chỉ thuộc về bản thân ngươi, nó cũng thuộc về toàn nhân loại. Nếu ngươi đột tử trước trận quyết chiến, vậy thì nhân loại sẽ hoàn toàn mất đi hy vọng sống sót.”
Tần Nghĩa không trả lời, mà giơ đôi tay hơi run rẩy ra, vịn vào cạnh khoang ngủ đông đứng dậy, lưng dựa vào khoang ngủ đông ngồi xuống đất.
Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Trong lòng hắn thực ra rất rõ, trận quyết chiến cuối cùng của nhân loại và Trùng tộc có thể tới bất cứ lúc nào, thời gian này không quyết định bởi nhân loại, mà được quyết định bởi Trùng tộc.
Tần Nghĩa khẽ mỉm cười, tự giễu nói: “Một số mệnh chắc chắn phải diệt vong, tới sớm hay tới muộn, thì có gì khác biệt chứ?”
“À không, vẫn có khác biệt. Nếu tới muộn, thì ta vẫn phải chịu hành hạ thêm vài ngày nữa.”
AEEIS: “Quan chỉ huy, trạng thái tinh thần của ngươi vô cùng bất lợi cho trận chiến tiếp theo.”
“Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ tiêm thuốc an thần và thuốc dinh dưỡng cho ngươi, để ngươi có thể nghỉ ngơi bổ sung trước khi trận đấu cuối cùng tới, giữ được tỉnh táo.”
“Sau khi nghỉ ngơi bổ sung xong, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng quay về huấn luyện. Ngươi đã không tiến hành bất cứ huấn luyện mô phỏng nào trong suốt năm mươi ba giờ rồi, điều này có thể tăng thêm tổn thất cho nhân loại trong trận...”
Nhưng AEEIS còn chưa dứt lời, cả không gian lại bắt đầu nhấp nháy cảnh báo màu đỏ!
“Quan chỉ huy, có rất nhiều Trùng tộc đang tụ tập ở trong lòng đất, tổng công kích Trùng tộc sắp bắt đầu!”
“Cho dù thế nào, xin hãy lập tức quay về bảng điều khiển chỉ huy chiến đấu!”
Tần Nghĩa khép hờ hai mắt, phớt lờ AEEIS, trầm mặc một lát, lúc này mới lạnh mặt nói: “Ta muốn gọi điện với toàn bộ hạm đội liên hiệp.”
Mặc dù Tần Nghĩa là quan chỉ huy, nhưng chỉ huy hắn đưa ra chỉ là ra lệnh tiến công với các đội ngũ mà thôi, chỉ huy cụ thể hoàn toàn do AEEIS tiến hành.
AEEIS trầm mặc hai giây, dường như đang cố gắng phân tích ý đồ thật sự sau câu nói này của Tần Nghĩa, nhưng hiển nhiên là nó đã thất bại.
“Xin lỗi, quan chỉ huy, ngươi không có quyền hạn đó.”
“Xin hãy lập tức quay về bảng điều khiển, bắt đầu chỉ huy chiến đấu, nếu không AEEIS sẽ tiếp nhận việc chỉ huy hạm đội liên hiệp.”
Tần Nghĩa không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu ngươi cảm thấy sống chết của nhân loại quan trọng hơn cả cuộc điện thoại này, vậy thì tùy ngươi.”
“Ta chỉ cần năm phút.”
AEEIS lại rơi vào trầm mặc.
Tần Nghĩa không thúc giục, mà tiếp tục ngẩn ngơ nhìn về phía trước, không biết là đang nghĩ gì.
Cảnh báo màu đỏ trong không gian vẫn tiếp tục nhấp nháy, thông qua truyền tin Anse Bo, Tần Nghĩa có thể thấy rõ rất nhiều Trùng tộc đang tụ tập ở bên ngoài tinh cầu, chiến tranh đang rất căng thẳng!
Một lát sau, giọng nói vô cảm của AEEIS lại vang lên: “Quan chỉ huy, hành vi của ngươi không hề có ý nghĩa gì hết. Lượng thông tin AEEIS có thể truyền tải trong truyền tin thực gấp hàng ngàn hàng vạn lần ngôn ngữ con người.”
“Hiệu suất truyền tin thấp, biểu hiện cảm xúc của nhân loại, có thể sẽ xảy ra hiệu quả ngược, khi sự thật bị mọi người biết, nhân loại sẽ rơi vào hỗn loạn và nội chiến, ban chấp hành của hạm đội liên hiệp không muốn gánh vác nguy hiểm như vậy.”
“Quan chỉ huy, xin ngươi hãy giữ lý trí, đừng làm những thử nghiệm vô nghĩa nữa.”
Tần Nghĩa lạnh lùng nói: “AEEIS, ta nói lại lần cuối, ta muốn dùng bảng điều khiển và truyền tin Anse Bo nói chuyện với toàn thể binh sĩ của hạm đội liên hiệp. Nếu ngươi ngăn ta, vậy thì ta, ngươi, còn cả toàn nhân loại cùng chết là được rồi.”
“Ngươi chỉ là một người máy ngu xuẩn, mưu đồ dùng toàn số liệu để giải quyết bộ vấn đề, nếu ngươi có thể giải quyết Trùng tộc, thì hạm đội liên hiệp đã chẳng chọn ta làm quan chỉ huy rồi.”
“Ta nói lại lần cuối, ta mới là quan chỉ huy, hoàn thành yêu cầu của ta!”