Phản ứng đầu tiên của hắn là chống trả quyết liệt. Đối phương muốn độ hot, vậy thì cho bọn hắn hot, vậy Đằng Đạt có thể nhân tiện tiêu một đống tiền, sao lại không làm nhỉ?
Song, ngẫm lại, hình như hơi nguy hiểm.
Hiện tại GOG và IOI ở trong nước không chung đẳng cấp. Nếu dáp trả quá dữ dội, quả thực có thể giúp IOI ké được kha khá fame, nhưng phe GOG cũng sẽ nổi theo.
Nếu lỡ đôi bên cùng “thả thính nhau hết mình”, làm GOG càng hot hơn, người chơi càng có sức gắn kết và đồng cảm hơn thì phải làm sao?
Có vẻ không ổn lắm.
Nếu hoàn toàn mặc kệ thì sao?
Hình như không khả quan lắm. Mặc dù sẽ không khiến GOG được chú ý nhưng IOI cũng sẽ tăng nhiệt rất chậm, chẳng biết phải đợi đến năm tháng nào mới uy có thể uy hiếp GOG, nước xa không giải được lửa gần.
Nghĩ một chốc, Bùi Khiêm quyết định quán triệt theo phương châm ngày trước.
“Các ngươi tiếp tục chú ý động tĩnh bên IOI, bất luận họ áp dụng sách lược nào, chúng ta cũng làm theo, nhưng chuyện gì cũng “nhường nhịn ba phần” với họ.
“Nếu họ tiêu một triệu kinh phí tuyên truyền, chúng ta tiêu bảy trăm nghìn, bọn họ giảm 10% giá skin, chúng ta cũng giảm 7%.
“Cuộc chiến dư luận cũng thế. Nếu họ khiêu khích hòng ké fame của ta, ta sẽ đáp trả, nhưng khi trả đòn, ta cũng nhân nhượng ba phần.”
Mẫn Tĩnh Siêu sửng sốt một chốc: “Ầy… Ngài còn yêu cầu gì không, tổng giám đốc Bùi?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không còn.”
Mẫn Tĩnh Siêu và Diệp Chi Chu đưa mắt liếc nhau, đều nhận thấy nỗi hoài nghi trong mắt đối phương.
Thế thôi à?
Cứ tưởng tổng giám đốc Bùi sẽ bắt đầu “đại sát tứ phương” ngay lập tức, ai dè hắn lại muốn “nhường nhịn ba phần”?
Lúc trước, khi thỉnh giáo tổng giám đốc Bùi, dường như đối phương luôn có thể đưa ra những đề xuất vô cùng đột phá và sáng tạo. Nhưng kiến nghị lần này của tổng giám đốc Bùi có vẻ hơi dập khuôn quy củ, không đặc biệt mấy.
“Nhường nhịn ba phần”, nghe khá hay, nhưng trên thực tế rõ chỉ là phòng thủ bị động, vả lại tổng giám đốc Bùi còn cố ý nhấn mạnh rằng trong cuộc chiến giá cả nhất định phải đốt tiền ít hơn đối thủ?
Cái nguyên tắc gì đây?
Tuy vậy, nhìn dáng vẻ tổng giám đốc Bùi, rõ ràng đã nói xong cả rồi, chỉ còn bộ dạng “Các ngươi tự ngộ ra đi.”
Vì vậy hai người không thể không cáo lui.
Rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Bùi, Mẫn Tĩnh Siêu và Diệp Chi Chu tỏ vẻ hoài nghi ra mặt. Hiển nhiên chuyến thỉnh giáo tổng giám đốc Bùi lần này hoàn toàn không thể đem lại hiệu quả mà họ muốn.
Vẫn không có chiến lược đáng tin nào để ứng phó với sự uy hiếp từ IOI.
Hoặc có lẽ, tổng giám đốc Bùi đã đưa ra một sách lược đáng tin cậy, nhưng họ lại chưa hiểu rõ thâm ý trong đó.
Hai người trở lại tầng 17, ngồi ở phòng nghỉ, vừa uống nước vừa trừng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Đôi bên đều thấy được thái độ tương đồng từ nhau.
“Ngươi tin tổng giám đốc Bùi chỉ nghĩ đơn giản vậy sao?”
“Ta không tin, còn ngươi?”
“Ta cũng không tin.”
“Điều đó chứng tỏ tổng giám đốc Bùi suy nghĩ còn có suy nghĩ sâu xa hơn nữa, nhưng hai ta chưa đào ra được.”
“Ngẫm kĩ vào, không ngẫm ra thì không đi!”
Hai người vừa uống nước vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Diệp Chi Chu nói: “Ta cảm thấy chuyện này có chút kì lạ.”
“Tổng giám đốc Bùi có khi nào tiêu tiền thua kẻ khác đâu?”
“Lúc trước, phàm là đốt tiền, đều đốt hăng hơn đối thủ, dù là game hay sản nghiệp thật, luôn là như vậy.”
“Nhưng lần này tổng giám đốc Bùi lại yêu cầu chúng ta “nhường nhịn ba phần”? Không thể nào! Căn bản không hợp với phong cách nhất quán của tổng giám đốc Bùi!”
Mẫn tĩnh Siêu gật đầu: “Đúng thế.”
“Mấu chốt là công tử Finger và tập đoàn Long Vũ cùng là đối thủ truyền kiếp của chúng ta. Vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa không có tí quan hệ hợp tác nào, chứ đừng nói đến mối giao hảo.”
“Bọn họ cầm đầu khơi mào cuộc chiến giá cả, thế mà chúng ta lại phải nhường ba phần? Tại sao chứ! Rõ ràng không phù hợp với phong cách nhất quán của Đằng Đạt!”
““Bởi thế, đằng sau chiêu “nhường ba phần” của tổng giám đốc Bùi nhất định vẫn còn mục đích đặc biệt!”
Hai người càng bàn luận càng cảm thấy sai sai.
Nhưng cả hai lại không thể chỉ ra rốt cuộc sai ở đâu.
Mẫn tĩnh Siêu rời khỏi phòng nghỉ, chỉ một thoáng đã trở về cùng hai chiếc notebook.
“Đây là những số liệu tương quan giữa GOG và IOI ở trong nước, bao gồm tình hình biến đổi giành thị phần và các số liệu khác. Nghiên cứu chút đi, không chừng sẽ tìm ra gì đó.”
Diệp Chi Chu gật đầu, nhận lấy một trong hai chiếc notebook.
Hai người bắt đầu lật mở xem đủ loại tài liệu một cách không có mục đích, hy vọng có thể tìm được một chút dấu vết.
Đột nhiên, Diệp Chi Chu tựa hồ ý thức được điều gì, nói: “Ta chú ý đến một điểm, chính là tình hình ra mắt và giành thị phần của các game MOBA khác tương tự IOI và GOG.”
“Thị phần mà GOG và IOI giành được khỏi phải nói, hiện giờ ở trong nước GOG chiếm ưu thế về mọi mặt, ở nước ngoài địa vị đôi bên ngang hàng, GOG nổi bật hơn nhưng không đáng kể, vẫn có biến động.”
“Nhưng tình hình của các game MOBA khác rất để suy xét.”
“Một mặt là thị phần không ngừng giảm sút, mặt khác là game mới được tung ra càng ngàng càng ít.”
“Ít nhất có năm, sáu tựa game MOBA ra cùng thời với GOG, nhưng bây giờ chỉ còn một, hai tựa đang miễn cưỡng vận hành, vả lại còn ở trạng thái dở sống dở chết.”
“Có thể nói là sẽ chết rất nhanh thôi.”
Mẫn Tĩnh Siêu gật đầu: “Đó chẳng phải chuyện ta đã sớm biết ư?”
“Chúng ta cạnh tranh với IOI, nhất định sẽ chèn ép không gian sinh tồn của các game đồng loại, cuối cùng chỉ còn một kẻ chiến thắng duy nhất mới được sống sót.”
“Bao gồm cả tựa game kỳ cựu như ‘Thần Khải’, cũng sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.”
“Mặc dù xét trên số liệu ‘Thần Khải’ vẫn sở hữu một nhóm người chơi trung thành, rất khó lay chuyển nhưng nó gần như không được rót đầu tư nữa.”
“Quan trọng hơn là lúc trước có tin nói một công ty lớn muốn mua ‘Thần Khải’ để tạo ra một tựa game giống IOI hoặc GOG, song cuối cùng cứ lần lữa mãi.”