Sự kiện này giải quyết xong, chắc là không còn rắc rối nữa phải không?
Triệu Húc Minh cảm thấy rất cạn lời, bản thân chẳng biết tại sao lại bị kẹp giữa các nền tảng livestream lớn với Tuwei Live, lắc lư theo chiều gió không thể kiểm soát, lúc nào cũng bị đội nồi hoặc nằm không cũng dính đạn một cách khó hiểu.
Tự mình phải đi xử lý cho cả hai bên, kết quả tập đoàn Long Vũ cũng chẳng nhận được lợi lộc gì, độ hot của Tuwei Live lại càng ngày càng cao, phải đi hỏi ai để nói rõ lý lẽ đây?
Khu làm việc chung cư Sloth, ba người Lương Khinh Phàm, Trương Á Huy với Bao Húc vừa uống trà, vừa thảo luận chi tiết về vấn đề Chợ Ăn Vặt.
“Về phương diện lựa chọn địa điểm, không thể ở khu vực trung tâm thành phố, cũng không thể ở nơi quá hẻo lánh, trong phạm vi lân cận nhất định cũng không thể có bất kỳ sản nghiệp Đằng Đạt nào.”
“Sau đó chính là phong cách trang trí phải hợp thời trang và bắt mắt một chút, các chủ sạp bình thường áp dụng quản lý thống nhất, chế độ làm việc linh hoạt.”
“Những thứ khác… hẳn là hết rồi, tổng giám đốc Bùi chỉ yêu cầu những thứ này.”
Trương Á Huy là thuật lại yêu cầu tổng giám đốc Bùi trước tiên.
Đối với dự án Chợ Ăn Vặt này, hiện tại Trương Á Huy vẫn không có khái niệm rõ ràng. Bởi vì hắn chỉ là một chủ sạp ăn vặt, làm mì lạnh nướng, mặc dù hiểu rất rõ quy trình lựa chọn quầy hàng và quy trình bày sạp, nhưng việc thiết kế một Chợ Ăn Vặt cỡ lớn lại hoàn toàn vượt qua phạm trù năng lực của hắn.
Nhưng Lương Khinh Phàm là một nhà thiết kế, phương diện này nhất định là không thành vấn đề.
Trương Á Huy thẳng thắn thuật lại yêu cầu của tổng giám đốc Bùi, để Lương Khinh Phàm làm nhà thiết kế, cố gắng không để ý tưởng của riêng mình làm hạn chế tư duy của dân chuyên nghiệp.
Lương Khinh Phàm nói: “Yêu cầu này đã rất rõ ràng.”
Bao Húc cũng gật đầu: “Ừ, tương đối rõ ràng. Khả năng là bởi vì ngươi mới làm người phụ trách, tổng giám đốc Bùi lo lắng ngươi không hiểu ý đồ, hiểu sai lệch, cho nên mới cố ý đưa ra điều kiện hạn chế rõ ràng như vậy.”
Dấu chấm hỏi liên tiếp bay trên đầu Trương Á Huy.
?
Các ngươi gọi cái này là “yêu cầu rất rõ ràng” đó hả?
Rõ ràng chỗ nào vậy!
Chỉ là đưa ra một phạm vi chung chung rất rộng, trên thực tế căn bản không hạn chế cái gì!
Lẽ nào đây chính là phương thức giao lưu và làm việc bên trong Đằng Đạt?
Thực sự là quá thần kỳ...
Trương Á Huy có chút nghi ngờ nói: “Ta không hiểu lắm, đây rốt cuộc là rõ ràng chỗ nào vậy...”
Lương Khinh Phàm mở ra bản đồ thành phố Kinh Châu trên máy tính xách tay của mình: “Tổng giám đốc Bùi đã nói rồi, không thể ở khu náo nhiệt, cũng không thể ở nơi quá hẻo lánh, phải ở nơi vẫn chưa mở sản nghiệp Đằng Đạt.”
“Nơi như thế này cũng không có mấy chỗ, chọn một lúc không phải tìm thấy nơi thích hợp rồi sao”
Hắn tìm lần lượt từng sản nghiệp liên quan của Đằng Đạt trên bản đồ, bao gồm cả quán cà phê Internet Netfish, Takeaway Netfish, chung cư Sloth, Thác Quản Fitness, Nghịch Phong Logistics, sau khi tìm xong thì đánh dấu trên bản đồ.
Rất nhanh, trên bản đồ xuất hiện ký hiệu lít nha lít nhít.
Những sản nghiệp này đã trải qua nhiều lần mở rộng, hơn nữa trọng điểm của những lần mở rộng trước đó tất cả đều đặt tại Kinh Châu. Ở trung tâm thành phố Kinh Châu và những khu náo nhiệt, những sản nghiệp này hầu như đâu đâu cũng có, căn bản không có bất kỳ nơi nào có thể chen vào.
Đương nhiên, cái gọi là “không ở gần” không phải là cùng một con đường hay là hàng xóm, mà là không có sản nghiệp Đằng Đạt nào trong phạm vi nhất định.
Tổng giám đốc Bùi cũng nói rồi, nơi quá phồn hoa hoặc quá hẻo lánh cũng không được.
Như vậy sau khi sàng lọc một phen, nơi có thể dùng làm địa điểm Chợ Ăn Vặt trên bản đồ cũng chỉ còn mười mấy nơi thôi.
Mười mấy nơi này nhìn có vẻ không ít, nhưng đại đa số địa điểm trong đó cũng không thích hợp mở Chợ Ăn Vặt.
Bởi vì Chợ Ăn Vặt cần một sân bãi khá lớn, muốn chứa được lượng lớn người như vậy, khả năng còn cần chứa được mười mấy, hơn trăm chủ sạp.
Một nơi như vậy, nhất định không thể trực tiếp xây dựng từ đầu với một mảnh đất trống, nếu không sẽ mất quá nhiều thời gian. Mà nếu làm thành lộ thiên hoặc là tùy tiện làm mấy cái lều vải thích hợp một chút, cũng không phù hợp với yêu cầu của tổng giám đốc Bùi.
Vì lẽ đó, tốt nhất nên có sẵn kiến trúc cơ bản .
Cứ như vậy, khu vực phù hợp điều kiện lại thu nhỏ lại một bước, cũng chỉ có hai, ba nơi thích hợp nhất.
Mà tình huống những chỗ này, thực ra chỉ cần tìm trên mạng là có thể biết tình trạng của chúng gần đây.
Lương Khinh Phàm chỉ vào hai nơi trên bản đồ: “Ở vị trí này có một trung tâm mua sắm quy mô nhỏ, tuy nhiên việc kinh doanh ở nơi này không tốt lắm, rất nhiều cửa hàng cũng đã chuyển đi rồi. Lân cận có mấy khu dân cư, nhưng tổng thể mà nói là khá hẻo lánh, không có tiếng tăm gì.”
“Địa điểm khác là một khu chợ nông sản quy mô lớn, là kiểu trong nhà, chỉ có một tầng, nhưng trần nhà rất cao. Có điều nơi này đã cũ rồi, hoàn cảnh cũng không tốt lắm. Trước đây rất náo nhiệt, nhưng hiện tại có lẽ lượng người qua lại đã giảm xuống đáng kể.”
“Những vị trí này có vẻ đều không thích hợp.”
“Hai người cảm thấy thế nào?”
“Nếu như vẫn cảm thấy hai nơi này ổn thì chúng ta có thể đến khảo sát thực địa trước rồi mới quyết định.”
Bao Húc xem qua, khu chợ nông sản quy mô lớn này cách khu công nghiệp cũ Kinh Châu đại khái một hai km, sản nghiệp Đằng Đạt ở khu vực gần nhất chính là Palpitation Hotel.
Có điều cách Palpitation Hotel cũng không tính là gần, nên cũng coi như là phù hợp yêu cầu.
Nơi này tuyệt đối không phải là trung tâm thành phố, nhưng cũng không quá hẻo lánh, phụ cận có khu dân cư khu công nghiệp cũ, tuy rằng đều là nhà cũ, song lượng người qua lại vẫn còn nhiều, cũng không tính là quá ít.