Bùi Khiêm không cho hai người cơ hội phản bác, trực tiếp tiến vào đề tài tiếp theo.
“Vậy thì bước tiếp theo là xác định phương hướng nghiên cứu chủ yếu tiếp theo của phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo Inferior Horse.”
“Các ngươi có ý tưởng gì không?”
Bùi Khiêm vẫn như cũ, câu cá trước.
Nhỡ ý kiến của mình và người phụ trách bộ phận trùng nhau mà hắn lại muốn thay đổi thì không dễ làm.
Thẩm Nhân Kiệt nói: “Tổng giám đốc Bùi, hiện tại phòng thí nghiệm của chúng ta chủ yếu tập trung nghiên cứu ứng dụng thông thường của trí tuệ nhân tạo. Nói đơn giản, đó là nâng cấp và tối ưu hóa trí tuệ nhân tạo trên điện thoại di động, ví dụ như các chức năng điện thoại di động mà trí tuệ nhân tạo AEEIS phụ trách, tất cả đều nằm trong phạm vi nghiên cứu của chúng ta.”
Giang Nguyên khẽ gật đầu, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà lúc trước hắn lựa chọn thu mua công ty này.
Trợ lý trí tuệ nhân tạo điện thoại di động, loa thông minh, nhà ở thông minh, vân vân, đây là ứng dụng rộng rãi nhất và lĩnh vực có trình độ thương nghiệp hóa cao nhất bây giờ của trí tuệ nhân tạo, đồng thời là ngành công nghiệp độ tương thích cao nhất của Đằng Đạt hiện tại.
AEEIS có thể trực tiếp sử dụng thành quả nghiên cứu của phòng thí nghiệm này, giúp AEEIS trên điện thoại di động OTTO trở nên hữu ích hơn, đồng thời bây giờ Thường Hữu đang xây dụng nhiều loại nhà ở thông minh, vì thế thành quả nghiên cứu của lĩnh vực này cực kỳ quan trọng đối với khoa học kỹ thuật OTTO.
Hơn nữa, lĩnh vực này cũng tương đối dễ dàng cho ra thành quả.
Bởi vì nói trắng ra là giai đoạn hiện tại của trí tuệ nhân tạo là nhân tạo chồng lên trí tuệ, nhân tạo càng nhiều thì càng thông minh.
Chẳng hạn như AEEIS, trên cơ bản chức năng của nó được hỗ trợ bởi một số lượng lớn mã hóa. Tuy nó hoạt động rất thông minh, nhưng trên thực tế, nó là kết quả của của chương trình tính toán và được thiết lập sẵn.
Còn các phương hướng nghiên cứu khác, độ khó sẽ tương đối cao, càng khó cho ra thành quả hơn.
Bùi Khiêm không khỏi im lặng.
Hiển nhiên, đây không phải đạo lý gì phức tạp và sâu sắc, hắn cũng hiểu.
Một khi đã vậy, hắn chắc chắn không thể chọn lĩnh vực này!
Về phần lựa chọn lĩnh vực nào, bản thân Bùi Khiêm cũng không rõ lắm, nhưng ít ra xem như Thẩm Nhân Kiệt và Giang Nguyên đã loại trừ một đáp án chính xác.
Bùi Khiêm ho nhẹ hai tiếng: “Phương diện này cũng không phải không thể nghiên cứu, nhưng không cần trở thành phương hướng nghiên cứu chính.”
“Chia cho một nhóm người nhỏ và tùy tiện nghiên cứu một chút là được.”
Bùi Khiêm cũng không thể trực tiếp yêu cầu bọn họ từ bỏ hoàn toàn. Rốt cuộc hầu hết thành quả nghiên cứu của bọn họ đều nằm ở lĩnh vực này, hắn yêu cầu tất cả bọn họ từ bỏ thì không khỏi quá đáng.
Nhưng tiếp tục đào sâu vào lĩnh vực này chắc chắn không được, quá dễ dàng xảy ra chuyện.
Tốt nhất là hắn chỉ đầu tư một phần nhân lực nhỏ nghiên cứu phương diện này, tùy tiện đánh lừa một chút đủ để giữ thể diện là được, tuyệt đối không nên dùng quá nhiều sức để làm ra thành quả quá lớn.
Thẩm Nhân Kiệt ngây ngẩn cả người: “Hả?”
Lúc trước hắn đã nói với tổng giám đốc Bùi rằng cần phải xác định phương hướng nghiên cứu chính của phòng thí nghiệm, điều đó có nghĩa là trong lĩnh vực trước mắt, hắn chọn ra một phân ngành nhỏ làm trọng điểm nỗ lực.
Hắn hoàn toàn chưa từng suy xét lĩnh vực nào khác!
Bởi vì phòng thí nghiệm có ít tích lũy ở các mặt khác, hơn nữa, độ khó của nghiên cứu phát triển lại cao, không dễ cho ra thành quả, rất dễ tốn công vô ích.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Nhân Kiệt và Giang Nguyên, Bùi Kiếm biết đây là thời điểm phát huy kỹ năng to miệng trốn tránh.
Vẻ mặt của hắn lập tức trở nên nghiêm túc: “Lĩnh vực nghiên cứu trước mắt có hai vấn đề cực kỳ nguy hiểm.”
“Thứ nhất, đồng nhất hóa nghiêm trọng, hoàn toàn không dẫn đến hiệu quả cạnh tranh khác biệt hóa.”
“Không nói cái khác, hiện tại trong nước có bao nhiêu công ty và phòng thí nghiệm cùng đang nghiên cứu phương hướng này? Hầu hết các nhà sản xuất điện thoại di động đều đang làm trợ lý trí tuệ nhân tạo của mình, chứ đừng nói tới bên dẫn đầu như Khoa học kỹ thuật Tấn Khoa.”
“Chúng ta liều mạng với bọn họ ở lĩnh vực này có ý nghĩa gì không?”
“Còn không bằng trực tiếp mua kỹ thuật có sẵn của Khoa học kỹ thuật Tấn Khoa, chúng ta phân công một nhóm người sửa chữa trên cơ sở này là đủ rồi.”
“Thứ hai, mức trần quá thấp, mục tiêu hoàn toàn không đủ dài.”
“Cho dù có thể có thành quả nhất định, nó có thể mang đến cho chúng ta bao nhiêu lợi ích?”
“Chẳng qua là làm phong phú hơn chức năng của trí tuệ nhân tạo AEEIS và tung ra một số tiện ích thông minh. Nhưng chúng ta có thể làm những thứ này, chẳng lẽ các công ty khác không thể làm sao?”
“Chức năng của trí tuệ nhân tạo AEEIS có thể phong phú được đến cỡ nào? Nó có thể mang lại bất kỳ cải tiến đáng kể nào cho trải nghiệm của người dùng điện thoại di động không?”
“Rõ ràng, đây là một lĩnh vực có rủi ro lẫn tiền lời thấp.”
“Nếu chúng ta làm một việc có rủi ro và tiền lời thấp thì trực tiếp mua kỹ thuật có sẵn là được rồi, tại sao lại thành lập phòng thí nghiệm của riêng mình?”
“Vì vậy, chúng ta chắc chắn phải chọn một phương hướng có rủi ro lẫn tiền lời cao!”
“Không có thành quả quan trọng và liên tục lỗ trong một, hai năm hoàn toàn không thành vấn đề, chúng ta phải đặt mục tiêu dài hạn!”
“Nói cách khác, phương hướng nghiên cứu của các ngươi là gì cũng được, nhưng nhất định không thể tiếp tục nghiên cứu phương hướng hiện tại; các ngươi tiêu bao nhiêu tiền cho nghiên cứu cũng được, mục tiêu nhất định phải lâu dài!”
“Đương nhiên, cũng đừng cứng đầu nghẹn đại chiêu và chui rúc vào sừng trâu. Thỉnh thoảng đưa ra chút thành quả nhỏ cũng là thành quả mà!”
Sở dĩ bổ sung câu cuối cùng chủ yếu là vì Bùi Khiêm sợ phòng thí nghiệm trường kỳ không có thành quả, dẫn tới kéo dài thời hạn kết toán. Dù sao chỉ cần có một chút thành quả, miễn cưỡng làm thành sản phẩm rồi bán ra, không trái với quy tắc của hệ thống là được.