Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1868 - Chương 1868. Bị Bại Lộ!

Chương 1868. Bị bại lộ!
Chương 1868. Bị bại lộ!

May mắn là Vu Diệu và các đồng nghiệp của bộ phận quảng cáo và tiếp thị cũng rất hợp tác, không chủ động tìm đến hắn.

Mạnh Sướng trốn cả một ngày, hắn cảm thấy không có vấn đề gì lớn.

Hắn cũng đã hỏi sơ qua, cuộc phỏng vấn lần này không quá quan trọng, quy cách cũng không cao.

Nếu như là phỏng vấn tổng giám đốc Bùi, thế thì chắc chắn sẽ rất quy cách, có khi còn mất ba đến năm ngày, nhưng mà dù sao Mạnh Sướng cũng chỉ là người phụ trách bộ phận quảng cáo và tiếp thị, không có thể diện kiểu này.

Nếu quy cách không cao thì một ngày là xong việc, có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì.

Có điều để cho an toàn, Mạnh Sướng vẫn tiếp tục chờ đến chiều, sau đó mới đi làm.

Sau khi tới bộ phận quảng cáo và tiếp thị, tất cả các đồng nghiệp đều chăm chỉ làm việc, chứng thực phương án marketing của Mạnh Sướng, mọi thứ đều như bình thường.

Thế nhưng Mạnh Sướng lại như vừa mới trốn tiết, may mắn là không bị bắt lại. Hắn đi tới vị trí làm việc của mình rồi ngồi xuống, vừa mở máy vi tính vừa hỏi người ngồi ở đối diện là Vu Diệu: “Đã phỏng vấn xong rồi sao?”

Vu Diệu gật đầu: “Đúng vậy, đã phỏng vấn xong!”

“Thời gian phỏng vấn rất ngắn, tầm khoảng ba tiếng, phỏng vấn ba bốn người gì đó. Toàn bộ quá trình đều là văn bản, hình ảnh tư liệu rất ít.”

Trong lòng Mạnh Sướng càng thấy thoải mái hơn.

Nếu như chỉ là văn bản thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Tuy nhiên để cho an toàn, hắn vẫn hỏi thêm vài câu: “ Chủ đề phỏng vấn là gì?”

Vu Diệu nói: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là muốn tìm hiểu một chút về lịch trình công tác của anh Mạnh ở Đằng Đạt thôi.”

Trái tim Mạnh Sướng “thình thịch” một tiếng: “Vậy ngươi trả lời thế nào?”

Vu Diệu: “Đương nhiên là ăn ngay nói thật, tinh thần Đằng Đạt luôn luôn lấy sự tin cậy làm gốc. Ta chỉ nói sự thật về công việc của anh Mạnh, không xen lẫn bất kỳ phán đoán chủ quan nào.”

Mạnh Sướng gật đầu: “Rất tốt!”

Mạnh Sướng vô cùng tin tưởng các đồng nghiệp ở bộ phận quảng cáo và tiếp thị này. Nếu Vu Diệu nói hắn ăn ngay nói thật, chắc chắn sẽ không xuất hiện sai lệch quá lớn.

“Có điều...” Vu Diệu bổ sung: “Tổng biên tập Hạ cảm thấy ta nói quá bình thường, cho nên nàng nói muốn tiến hành ‘xử lý nghệ thuật’ một chút, cho nên phỏng vấn cuối cùng sẽ như thế nào thì ta cũng không chắc.”

Mạnh Sướng: “...”

Cmn ‘xử lý nghệ thuật’!

Mạnh Sướng cảm thấy hoang mang theo bản năng, nhưng nghĩ lại, Hạ Giang là tổng biên tập của nền tảng chính thức, hẳn là cũng có đạo đức nghề nghiệp chứ nhỉ? Đâu thể bỗng dưng bịa đặt được?

Đúng vậy, có lẽ vấn đề không lớn.

Mạnh Sướng ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng không nên tự mình doạ mình, sau khi cuộc phỏng vấn được đăng tải, hắn kiểu gì cũng biết nội dung cụ thể như thế nào.

Hắn bình tĩnh trở lại, bật máy tính lên và chơi tiếp bản DEMO của “Sứ Mệnh và Lựa Chọn”.

Toàn bộ bộ phận quảng cáo và tiếp thị lại trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người chăm chỉ làm việc, chỉ còn âm thanh gõ bàn phím, click chuột.

Hai tiếng đồng hồ cứ dần trôi qua cho đến bốn giờ chiều.

Vu Diệu nhận được một tin nhắn, hắn ngạc nhiên nói: “Hả? Hiệu suất cao như thế? Phỏng vấn được đăng tải rồi!”

Lần này nhanh đến mức nằm ngoài dự kiến của hắn.

Hiển nhiên, sau cuộc phỏng vấn ngày hôm qua, Hạ Giang lập tức xuất bản thảo, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì thì nhanh chóng nộp lên trên, chỉ trong một ngày, bài phỏng vấn đã được đăng tải lên nền tảng chính thức.

“Nhanh như vậy? Đưa link cho ta!”

Mạnh Sướng cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng mở link do Vu Diệu gửi đến để kiểm tra.

Phỏng vấn cũng không dài, chỉ có mấy trăm chữ, bởi vì mới đăng không lâu, cho nên phía dưới cơ bản không có nhiều bình luận, trông hơi vắng vẻ.

Đôi mắt Mạnh Sướng đảo qua nội dung bài báo, vẻ mặt nhanh chóng từ bình tĩnh biến thành nghi hoặc, sau đó lại biến thành khiếp sợ.

“...Nếu không gặp được tổng giám đốc Bùi, Mạnh Sướng làm sao biết lạc đường quay lại?”

“Hiển nhiên là do môi trường làm việc của Đằng Đạt đã cảm hoá hắn, là phong cách hành sự của tổng giám đốc Bùi đã ảnh hưởng đến hắn...”

Mạnh Sướng trợn to mắt, há hốc miệng, cả người đều rơi vào trạng thái ngây ra.

Viết cái gì vậy chứ!

Toàn là nói bậy!

Ta được môi trường làm việc của Đằng Đạt cảm hoá lúc nào? Ta nghe sai sử của tổng giám đốc Bùi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó lúc nào?

Hoàn toàn không có chuyện này!

Hiện tại ta chỉ vì trả hết nợ mà bất đắc dĩ ăn nhờ ở đậu, chờ sau khi ta nhận được tiền hoa hồng và trả hết nợ thì sẽ ngay lập tức sẽ rời khỏi Đằng Đạt, đông sơn tái khởi! 

Tại sao trong cuộc phỏng vấn này lại viết rằng có vẻ như ta đã quyết định làm trâu làm ngựa ở Đằng Đạt đến cuối đời?

Bất hợp lý, quá bất hợp lý!

Trong cuộc phỏng vấn, Mạnh Sướng giống như một tội nhân tà ác, vì được thánh nhân khai sáng mà nguyện phục vụ dưới cửa thánh nhân, dùng cả đời để chuộc tội.

Thế nhưng bản thân Mạnh Sướng hiểu rõ, hoàn toàn không có chuyện như vậy!

Nói một cách nghiêm túc, chắc hẳn mối quan hệ hiện giờ giữa hắn và tổng giám đốc Bùi là mối quan hệ cạnh tranh! Tại sao lại nói hắn giống như tay sai tổng giám đốc Bùi vậy?

Mạnh Sướng quả thực giận không chỗ xả, hắn vốn là muốn battle với Vu Diệu về vấn đề này cho bõ cơn tức, thế nhưng sau khi xoắn xuýt một lúc, hắn vẫn quyết định từ bỏ ý nghĩ này.

Hắn tính toán lại, không nhất thiết phải thế.

Một mặt, người ngoài cũng không rõ thỏa thuận giữa Mạnh Sướng và tổng giám đốc Bùi là gì, mà thỏa thuận này cũng không thể truyền ra ngoài. Trong mắt của người ngoài, hành vi hiện tại của Mạnh Sướng quả thực rất phù hợp nội dung viết trong bài báo, việc này lại như là bùn vàng bên trong rơi xuống đũng quần, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất.

Mặt khác, Mạnh Sướng còn hi vọng những người trong bộ phận quảng cáo và tiếp thị này sẽ giúp hắn chứng thực phương án marketing, kiếm tiền hoa hồng. Lỡ đâu có sơ hở, những người này nhận ra Mạnh Sướng không phải một lòng đi theo tổng giám đốc Bùi, bắt đầu không phối hợp làm việc, vậy chẳng phải là coi như xong sao? 

Hết chương 1868.
Bình Luận (0)
Comment