“Thật ra cái kịch bản này cũng không có tính toán gì đặc biệt, cứ dựa theo cảm nhận của ngươi mà diễn, hiểu không?” Mạnh Sướng điên cuồng ám chỉ.
Dễ nhận thấy Mạnh Sướng không hi vọng Lâm Gia Cường đột ngột bộc phát kỹ năng diễn xuất, tạo ra một đoạn diễn xuất bùng nổ trên mạng, khiến cho giá phơi đồ tập thể hình thông minh cũng hot theo.
Lâm Gia Cường diễn càng tệ, Mạnh Sướng càng có hy vọng nhận tiền hoa hồng cao.
Lâm Gia Cường nghiêm túc xem một lượt kịch bản, gật đầu: “Yên tâm đi, loại nhân vật này ta quá quen rồi!”
Lúc trước hắn đã từng diễn qua khá nhiều kịch bản hài nhảm nhí, thường xuyên thấy những tình tiết ly kỳ, hoang đường trong đó, bây giờ thấy kịch bản video này có chút mạo hiểm thì không khỏi hưng phấn, đây chẳng phải là điểm mạnh của ta hay sao? Diễn xuất theo bản sắc thôi!
Mạnh Sướng gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta triển khai luôn, trước mắt cứ quay thử một lần xem sao.”
Nhóm người nhanh chóng vào vị trí, bắt đầu quay.
Mặc dù đã khá lâu rồi Lâm Gia Cường không quay phim, nhưng dù sao vẫn là diễn viên lão làng, bản lĩnh vẫn còn đó, huống hồ video này hắn không phải học thuộc lời thoại, chỉ cần tạo ra các biểu cảm và động tác khoa trương là được, vì thế thực tế không có gì khó khăn cả.
Cái video này được biên tập khoảng hơn hai phút, các cảnh quay không quá phức tạp cho nên quay rất nhanh.
Ở hiện trường, các loại phông màn, đạo cụ đều được chuẩn bị chu đáo, trong tình huống Lâm Gia Cường nhập vai rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã quay xong hết.
“Tốt, dừng!”
Vu Diệu nhìn về phía Mạnh Sướng: “Tổng giám đốc Mạnh, ngươi xem cho chút ý kiến?”
Lâm Gia Cường diễn cũng được, nhưng nếu để nghiêm túc chỉ ra vấn đề thì vẫn có thể thấy được. Là đạo diễn mà nói, trường hợp này cũng coi như không có vấn đề gì “bảo đảm một phía”, giống như bên A thấy cũng khá hài lòng với phương án thứ nhất thì cũng sẽ bới lông tìm vết, ép làm ra phương án thứ hai.
Mạnh Sướng rơi vào trầm tư.
Không phải là có ý kiến hay là không hài lòng với màn biểu diễn vừa rồi của Lâm Gia Cường, mà là ngược lại.
Lâm Gia Cường này diễn tốt quá!
Đoạn văn ngắn mang tính hài kịch này liệu có thể mang đến hiệu ứng hài hước hay không, vấn đề là phải xem diễn viên diễn như thế nào.
Giống như rất nhiều diễn viên hài kịch nội địa, diễn mà giống như là đang cố cào nách người xem, diễn một đoạn ngắn mà không thể khiến người xem cảm thấy buồn cười, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy rất gượng gạo.
Nhưng dù sao Lâm Gia Cường cũng là diễn viên hài kịch lâu năm, mặc dù bây giờ có hơi quá lứa lỡ thì, nhưng bản lĩnh vẫn còn đó, động tác và biểu cảm quá khoa trương phối hợp với lời bộc bạch đúng là rất thú vị.
Mạnh Sướng còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Gia Cường đã tự nhận xét: “Mọi người có ý kiến gì thì cứ việc nói ra, đã khá lâu rồi ta chưa quay phim, trạng thái chưa kịp khôi phục.”
“Có điều trạng thái của ta đang khá ổn, quay lại lần nữa, nhất định ta diễn sẽ càng tốt hơn!”
Lâm Gia Cường cảm thấy linh hồn nghệ thuật của mình như sống lại, đang hừng hực thiêu đốt, chưa kể Đằng Đạt ra tay rất hào phóng, hắn đã thực hiện tốt một cảnh quay rất nhiều lần.
Sau một hồi im lặng, Mạnh Sướng nói: “Rất tốt! Đây là hiệu quả mà ta muốn! Vậy thì hôm nay cứ vậy đi, kết thúc công việc một ngày!”
Mọi người có mặt tại hiện trường đều chết lặng.
Vu Diệu hơi ngạc nhiên: “Hả? Đây mới chỉ là quay một bản thôi mà? Anh Mạnh, dù sao chúng ta cũng phải quay thêm một bản khác, so sánh hai bản rồi sau đó chọn một bản nào tốt hơn chứ?”
Mạnh Sướng lắc đầu: “Hoàn toàn không cần thiết.”
“Cảm hứng của con người là có hạn, rất nhiều cảnh kinh điển đều là tùy hứng nhất thời mà biểu diễn, cưỡng ép thực hiện nhiều lần sẽ không giúp nâng cao hiệu quả bao nhiêu, ngược lại còn lãng phí thời gian quý báu.”
“Nếu đã đạt được yêu cầu rồi, không cần lãng phí thời gian quay lại, nhiệm vụ quay phim hôm nay đã hoàn thành, chúng ta tranh thủ thời gian quay về làm hậu kỳ đi!”
Tất cả mọi người lần lượt nhìn về phía Vu Diệu.
Hiện tại ngoài Mạnh Sướng, Vu Diệu là người có tiếng nói nhất.
Vu Diệu nghĩ: “Ừ… anh Mạnh nói cũng có lý, ta nhớ hình như trước đây tổng giám đốc Bùi cũng đã từng nói lý thuyết tương tự.”
“Nếu anh Mạnh cảm thấy không có vấn đề gì, vậy thì không có vấn đề, mọi người kết thúc công việc đi!”
Nhận được mệnh lệnh, nhân viên tại hiện trường lập tức bắt tay vào thu dọn đồ đạc.
Lâm Gia Cường lúng túng: “Anh Mạnh, anh Lâm, ta…”
Mạnh Sướng cười vỗ vai hắn: “Kỹ năng diễn xuất của ngươi hôm nay vô cùng tốt, đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc! Trong khoảng thời gian sắp tới ta sẽ sắp xếp người cùng ngươi đi Kinh Châu chơi, hi vọng ngươi có thể chơi vui vẻ!”
Lâm Gia Cường mở miệng, mặc dù vẫn còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời được.
Nếu bên A đã hài lòng, thù lao của bản thân cũng đã nhận được, hành vi một diễn viên cưỡng ép quay phim thêm một lần nữa là điều chắc chắn không phù hợp!
Đương nhiên, Lâm Gia Cường không có gì không hài lòng, nhưng hắn cảm thấy rằng số tiền này kiếm được quá dễ dàng, trong lòng thấy hơi không thực tế…
Lúc bốn giờ chiều, bộ phận quảng bá và tiếp thị.
Mạnh Sướng vừa ngáp vừa ăn vặt trên ghế.
“Anh Mạnh, bản cắt thô đã ra rồi, ngươi xem sơ qua chút đi.” Vu Diệu gửi tới một file video.
Sau khi quay xong, Mạnh Sướng lập tức sắp xếp khâu biên tập sơ bộ và lồng tiếng ở giai đoạn hậu kỳ, hiệu suất làm việc của đội hậu kỳ cũng rất cao, chưa đầy một giờ đã hoàn thành công việc.
Đương nhiên, đây là một bản cắt thô và phiên bản chính thức sẽ mất một khoảng thời gian.
Mạnh Sướng nhấp vào file video và nhanh chóng xem nó.
Có thể coi là thể hiện tốt những gì hắn muốn thể hiện, duy chỉ có một điều đáng tiếc là kỹ năng diễn xuất của Lâm Gia Cường quá tốt, khiến cho video quảng bá này có vẻ hơi xuất sắc.