Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1995 - Chương 1995. Lễ Hội Game 515

Chương 1995. Lễ hội game 515
Chương 1995. Lễ hội game 515

Trong khi đó, ưu đãi và cho không là hai phạm trù khác hẳn nhau!

Lấy ví dụ ở game, nếu cần phải chiết khấu, bất kể là game thực thể hay skin và đạo cụ trong game, cho dù có chiết khấu một phần thì công ty game vẫn có lợi nhuận.

Dù sao thì sau khi game được bán ra, có bán lại nhiều lần cũng không thành vấn đề, đơn giản chỉ là copy và paste một mã nhiều lần mà thôi.

Vì thế, đa số các nhà sản xuất game hay tổ chức các hoạt động ưu đãi, giảm giá số lượng lớn cũng vẫn kiếm được tiền.

Thậm chí bởi vì khả năng chiết khấu lớn, thu hút nhiều người chơi, ngược lại còn bán được nhiều hơn so với giá gốc.

Nhưng hành động này của tổng giám đốc Bùi vốn không phải là ưu đãi mà là cho không!

Hoàn toàn không phải hoạt động giảm giá gì cả, chỉ cần đăng nhập là được tặng quà, thậm chí là được tặng luôn tiền mặt!

Có vẻ như tặng vật phẩm miễn phí là không cần mất phí, nhưng người chơi vốn định mua vật phẩm nào đó lại tình cờ được tặng món đồ ấy, điều này đồng nghĩa với việc hắn không phải tốn tiền để mua, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến lợi nhuận trong tương lai của nhà sản xuất game.

Tóm lại, đều là đốt tiền tạo độ hot, kiểu hành vi này thực tế sẽ không thể nào thu hồi lại được, có đốt đến cháy rực cũng chưa chắc đã thu được lợi nhuận ngay trong ngắn hạn, thậm chí còn khiến người chơi chơi miễn phí quá thoải mái, làm giảm kích thích tiêu dùng của bọn họ.

Cái vấn đề thứ hai, vì sao tổng giám đốc Bùi lại cố tình nhập điện thoại G1 và giá phơi đồ tập thể hình kia với số lượng lớn? Nó có liên quan gì đến hoạt động “lễ hội game 515” này à?

Nói đến cùng, hai vấn đề này nhưng thật ra chỉ là một, đó chính là áp lực tài chính rất lớn!

Trợ lý Tân biết rõ tài chính hiện nay của công ty, mặc dù tài chính của tập đoàn Đằng Đạt khá ổn, nhưng gần đây, đầu tiên là một khoản chi phí lớn cho “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn”, tạm thời vẫn chưa thu về được; tiếp đó là một khoản cho phòng làm việc bên kia, rồi lại thêm phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo và vô vàn các dự án lẻ tẻ khác nữa, thật ra tài chính của công ty đã không còn được dư dả như trước nữa rồi.

Chi phí cho “lễ hội game 515” này đều là tiền thật vàng thật, phải cỡ chục triệu, sợ rằng có khi còn đến cả trăm triệu, nếu như thêm cả số lượng lớn điện thoại và giá phơi đồ tập thể hình thông minh nữa, e rằng lượng tiền bạc cần chi còn khủng khiếp hơn.

Tuy các sản nghiệp của Đằng Đạt vẫn đang kinh doanh kiếm lời, nhưng kiểu hành động này giống như đang nhảy múa trên lưỡi dao, chỉ cần một khoản lợi nhuận không lưu thông quay vòng vốn là lập tức có vấn đề.

Huống chi, nếu như bên phía công ty Finger và tập đoàn Long Vũ kia lại mở họp báo, lại vung tay quá trán thì chẳng lẽ Đằng Đạt cũng muốn đua theo à?

Mặc dù có thể nghĩ cách giải quyết mối nguy này, nhưng tóm lại một câu vẫn là: không cần thiết phải làm vậy.

Đằng nào chả phải chi tiền, sao không chi theo cách khôn ngoan một chút, việc gì phải bất chấp mạo hiểm đến thế?

Vì thế mà trợ lý Tân mới đưa ra ý kiến, hi vọng có thể kết hợp với hoạt động có lợi nhuận để làm, vừa hồi máu vừa truyền máu sẽ an toàn hơn.

Bùi Khiêm mỉm cười: “Kết hợp với hoạt động kinh doanh ư? Đương nhiên là không được!”

“‘Lễ hội’ nghĩa là gì? Ý nghĩa của ngày lễ chính là sự vui vẻ, thoải mái. Tạo ra nhiều hoạt động quảng cáo, rốt cuộc là ngày hội dành cho khách hàng hay là một cách biến tướng để moi tiền từ túi của khách hàng hả?”

“Ngày bình thường chúng ta có thể tạo ra các hoạt động giảm giá, nhưng riêng ‘lễ hội 515’ và ‘ngày lễ kỹ thuật số 1024’ thì chúng ta phải đài thọ toàn bộ, tặng lại cho khách hàng, tự móc tiền túi để khiến khách hàng có trải nghiệm tốt nhất!”

“Nếu như âm thầm làm những hoạt động kinh doanh, vừa kiếm lời lại vừa tài trợ thì chính là làm trái ngược với mục đích ban đầu, như vậy “lễ hội” này sẽ không nhận được đánh giá cao từ phía khách hàng, cuối cùng sẽ chỉ để lại một ấn tượng “đại hạ giá” giống như các doanh nghiệp khác.”

“Đó chẳng phải là hành vi tham cái nhỏ mất cái lớn à?”

“Còn về vấn đề tài chính thì hoàn toàn không cần lo lắng.”

“Các sản nghiệp khác của Đằng Đạt vẫn đang liên tục tạo ra lợi nhuận, cho dù thật sự có rắc rối về tiền bạc thì cũng có cách để giải quyết. Ví dụ như… bán bất động sản cũng được chứ?”

Bùi Khiêm đã sớm tính toán hết thảy.

Đương nhiên hắn rất rõ một đòn tấn công này sẽ mang đến áp lực lớn đến thế nào cho tài chính của Đằng Đạt, vấn đề là nếu không tạo áp lực cho tài chính của Đằng Đạt, khi hắn kết toán sẽ rất áp lực!

Khi người khác tính toán những vấn đề này, sẽ vô thức nghĩ đến điều này trước.

Ví dụ như, công ty có một trăm triệu thì chỉ dám chi ra tối đa sáu mươi triệu, còn phải để lại ít nhất bốn mươi triệu phòng những trường hợp khẩn cấp.

Nhỡ đâu có chuyện gấp cần dùng đến tiền thì sao?

Còn khi Bùi Khiêm suy xét vấn đề đều cân nhắc đến nhiều khía cạnh.

Công ty có một trăm triệu, vậy phải chi đến 130 triệu.

Bởi thực tế đã chứng minh, không thể lý giải được khả năng kiếm tiền của tập đoàn Đằng Đạt là quá mạnh, tập đoàn Đằng Đạt vừa chi ra một trăm triệu, nói không chừng đã kiếm lại được năm chục triệu!

Bởi vậy, lần này Bùi Khiêm đã tính toán sẵn.

Còn về phần nguy cơ, đơn giản là do tài chính không đủ, hoạt động bị kẹt lại không diễn ra được nữa.

Những nguy cơ này đều không là gì đối với Bùi Khiêm, bởi lúc trước khi hắn làm chung cư Sloth đã mua mấy tòa nhà, mấy tòa nhà này vẫn đang rất có giá trị.

Dựa theo quy tắc của hệ thống, tài sản cố định tương đương như một cái bể nước lớn, khi Bùi Khiêm sở hữu quá nhiều tiền trong hệ thống, có thể sử dụng chúng để mua nhà; và khi số tiền trong hệ thống của Bùi Khiêm không đủ thì có thể bán những căn nhà này đi để có tài sản.

Hết chương 1995.
Bình Luận (0)
Comment