Ví dụ, lúc trước skin này được giảm 30%, người chơi vui vẻ mua nó nhưng chưa được hai ngày thì nó lại giảm 50%, người chơi có chịu được không?
Nếu hoàn lại phần chênh lệch giá cho người chơi, một mặt sẽ rất phiền phức, mặt khác sẽ làm người ta cảm thấy công ty game làm ăn như trò đùa, nói chuyện mà như thả bom, lật mặt xoành xoạch.
Do đó, nếu muốn tăng thêm mức độ ưu đãi thì phải tìm chiêu khác mới được.
Eric hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi hiểu khá rõ về sở thích của người chơi trong nước, ngươi cảm thấy hoạt động khuyến mãi nào sẽ được người chơi ưa thích?”
Triệu Húc Minh ngẫm một chốc, nảy ra một ý: “Ngươi cảm thấy… Rút thưởng thì sao?”
“Rút thường luôn là cách thức nạp tiền được người chơi trọng nước yêu thích nhất, đặc biệt là cảm giác bất ngờ sung sướng khi trúng phần thưởng hiếm, nó sẽ khiến họ cảm thấy vô cùng thoả mãn.”
“Chúng ta có thể làm một hoạt động rút thưởng. Bên ngoài đặt giá chiết khấu thấp một chút, tầm 30%. Nhưng, người chơi sẽ rút trúng những thứ bọn họ không cần, thúc đẩy họ chi nhiều tiền hơn. Chúng ta không thua thiệt mấy đâu.”
“Để tăng sức hút đối với người chơi, chúng ra có thể lấy rất nhiều skin giới hạn không còn bán nữa và biến chúng thành một trong số giải thưởng.”
“Chỉ cần chúng ta tổ chức hoạt động này “có tâm” một chút thì người chơi sẽ cực kì hài lòng.”
“Lễ hội game 515 của Đằng Đạt không có hoạt động rút thưởng, mà mô hình hoạt động “cho không” của tổng giám đốc Bùi không thể chịu được hoạt động rút thường. Nếu chúng ta làm việc này, ắt hẳn sẽ có thể tạo ra một cuộc cạnh tranh không trùng khớp với Đằng Đạt.
Nghe vậy, Eric gật đầu lia lịa: “Ừm, có lý lắm!”
“Mất bao lâu để bắt đầu hoạt động này?”
Triệu Húc Minh đáp: “Nhanh thôi! Chúng ta có thể đưa hoạt động rút thưởng này lên website, không cần chức năng nào quá phức tạp, chắc chắn có thể hoàn thành trước cuối tuần!”
“Nếu sợ người chơi không chờ nổi thì trước mắt chúng ta có thể ra thông báo, trấn an cảm xúc của người chơi.”
“Đưa thêm cho các ngươi chơi đã tiêu tiền một vé rút trúng thưởng, hẳn là không thành vấn đề.”
Eric hứng chí: “Tốt, cứ làm thế đi!”
“Tổng giám đốc Triệu, cuối cùng ngươi cũng nghĩ ra được một ý kiến hay! Nếu chuyện này thành công thì ngươi lập công lớn rồi đấy.”
Triệu Húc Minh vội xua tay: “Ôi không không không không, ta chỉ đưa đề xuất thôi, còn cụ thể có thực hiện được hay không thì là quyết định của ngươi.”
Đối với Triệu Húc Minh, có thể đưa ra ý kiến, nhưng không được ôm rơm vào người. Hắn không muốn lao lên tiền tuyến đối đầu tổng giám đốc Bùi, biến thành tốt thí.
Eric ra quyết định: “Cứ quyết vậy đi, lập tức nắm vững thời gian mở chức năng rút thưởng, tranh thủ đưa ra thông báo luôn!”
Thứ sáu, ngày 18 tháng 5.
Hơn mười giờ sáng, Kiều Lương vật vã lắm mới có thể dậy khỏi giường.
“Eo của ta…”
Kiều Lương vừa lẩm bẩm vừa tiến về phía nhà vệ sinh, định đi rửa mặt.
Lúc này, cơ bắp trên toàn thân hắn, nhất là nửa người trên vô cùng nhức mỏi, cảm giác như chính bản thân hắn cũng không thể kiểm soát cơ thể mình.
Bình thường không cảm nhận được, hoá ra bước đi cũng cần dùng nhiều cơ bắp trên nửa người trên đến vậy, bây giờ cảm giác ấy lại rất rõ ràng.
Khối lượng tập luyện hôm qua của hắn có vẻ đã đủ rồi.
Thật ra trước khi tập game đã bắt hắn vận động làm nóng người; sau khi tập xong, cũng kêu hắn làm động tác giãn cơ; hơn nữa trong quá trình tập còn nhiều lần nhắc nhở hắn lần đầu tập hãy làm theo khả năng của bản thân, cuối cùng còn cưỡng chế ép hắn offline đi nghỉ ngơi.
Nhưng Kiều Lương không hề quan tâm, bởi vì bản thân hắn cảm thấy rất ổn.
Thậm chí khi bị game cưỡng chế offline, hắn còn cảm thấy mình vẫn còn sức, tuy rất mệt mỏi nhưng tập thêm mười lăm phút có lẽ cũng chẳng sao cả.
Kết quả hôm nay khi rời giường, cơ bắp đau buốt đã dạy hắn làm người.
Tuy vậy, cảm giác thỏa mãn có được sau khi hoàn tất bài tập vẫn còn tiếp diễn đến tận hôm nay.
Trước kia hắn làm việc và nghỉ ngơi không quy củ lắm, thường xuyên thức đêm chơi game, ít tập tành. Tuy chế độ ăn có thể được đảm bảo bởi Takeaway Netfish nhưng chỉ dựa vào ăn thì còn xa mới đủ.
Tình trạng cơ thể sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần. Sau khi thức giấc, Kiều Lương cảm thấy rất sảng khoái, dường như tịnh thần cũng minh mẫn hơn nhiều.
Vừa rửa mặt xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Kiều Lương mở cửa xem thử, là hai nhân viên của Nghịch Phong Logistics, họ đang dùng xe kéo để kéo một chiếc thùng lớn, rõ ràng giá phơi đồ tập thể hình thông minh hắn dặt đêm qua đã được giao tới tận nhà.
“Hai người vất vả rồi, mau vào đi.”
Kiều Lương vội vàng lách mình, cho hai người kia vào trong nhà.
Hắn biết chiếc giá phơi đồ tập thể hình thông minh nặng đến hơn 200kg, tuy nói nhân viên hậu cần sẽ được thưởng khá nhiều hoa hồng khi đi giao một kiện hàng lớn như vậy, nhưng họ cũng thực sự vất vả.
Tuy Kiều Lương lúc này đang rất nhức mỏi, muốn động đậy một chút cũng rất khó khăn nhưng hắn vẫn cố gắng gượng tính đỡ phụ một tay.
“Ngươi yên tâm, cứ giao cho bọn ta là được.”
Hai anh nhân viên xin từ chối thiện ý của Kiều Lương, trực tiếp khui thùng ngay tại cửa ra vào rồi chuẩn bị lắp đặt.
“Ngươi định để nó ở đâu?” Một nhân viên hỏi ý Kiều Lương.
Kiều Lương sớm đã cân nhắc kỹ, tiến lại một góc còn trống trong phòng khách: “Cứ đặt ở đây đi.”
Cư xá Tân Hồ nơi hắn sống vốn là một khu không bán được, kết cấu căn nhà rất hiếm thấy. Nó có chiếc cửa sổ sát đất hình bán nguyệt cực lớn, có thể nhìn ra quang cảnh ở hồ nhân tạo bên ngoài.
Sau khi được Lương Khinh Phàm cải tạo, cái cửa sổ sát đất ngoại cỡ đã được tận dụng một cách hoàn hảo. Bố cục của toàn bộ phòng khách cũng hợp lý hơn nhiều, được chia thành từng khu nhỏ có chức năng rõ ràng.
Song, bởi vì phong cách phối trí của chung cư Sloth đều theo hướng tối giản nên vẫn còn thừa rất nhiều không gian.
Nơi Kiều Lương chọn để bày giá phơi đồ tập thể hình thông minh là một góc đủ rộng, lấy ánh sáng rất tốt, vừa nhìn ra cảnh hồ ngoài cửa, vừa thấy được TV ở phòng khách, vô cùng hoàn hảo.