Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2037 - Chương 2037. Đàm Phán Bí Mật

Chương 2037. Đàm phán bí mật
Chương 2037. Đàm phán bí mật

Ban đầu Bùi Khiêm cũng không quá để tâm, chỉ là đồ ăn vặt mà thôi, mọi người muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì thôi, nội bộ Đằng Đạt không có chỉ tiêu phải ăn đồ ăn vặt, không có gì phải ngạc nhiên hết.

Nhưng Bùi Khiêm vẫn cảm thấy dường như thái độ của nhân viên có hơi kỳ lạ.

Bầu không khí vốn nhẹ nhàng ban đầu bây giờ biến mất tăm, thay vào đó là bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng, thậm chí còn có nhân viên đang lén lút quan sát mình.

Tình hình này khiến Bùi Khiêm càng chắc chắn, nhất định là có chuyện gì rồi!

Hắn bước đến bên cạnh bàn làm việc của một nhân viên, hỏi: “Ta nhớ lúc trước ngươi ăn vặt khá nhiều mà, sao hôm nay không ăn gì? Có phải là chán đồ ăn vặt đợt này không? Có muốn ngày mai đổi loại khác không?”

Người nhân viên này vội vàng lắc đầu: “Không không không, tổng giám đốc Bùi, ta đang muốn giảm béo một chút, tạm thời dừng ăn vặt một khoảng thời gian.”

“Giảm béo à?” Bùi Khiêm nhìn từ trên xuống dưới, người anh em này cao chừng 170 cm, cân nặng khoảng chừng hơn 60kg, thế mà còn đòi giảm à?

Kiếm cớ cũng phải biết tìm chứ?

Bùi Khiêm lại nhìn đến một nhân viên khác.

Người nhân viên này nhanh nhảu nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Bùi, ta cũng muốn giảm béo.”

Gương mặt của Bùi Khiêm toát lên vẻ nghi ngờ: “Không phải ở khu đồ ăn vặt có đồ ăn ít calo hay sao? Không béo đâu.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì nào? Các ngươi mà không nói, ta sẽ bảo hành chính đổi một loạt đồ ăn vặt mới!”

Hai nhân viên vừa nghe đến muốn đổi một loạt đồ ăn vặt mới thì suýt chút không giữ nổi bình tĩnh.

Bởi vốn dĩ bọn họ không ăn đồ ăn vặt nữa là vì muốn tiết kiệm một chút tiền ho tổng giám đốc Bùi, để công ty cắt giảm bớt chi tiêu trong ngày, nếu như tổng giám đốc Bùi hiểu nhầm là mọi người muốn đổi đồ ăn vặt mới thì chẳng phải là càng tốn kém hơn hay sao?

Hai người nhân viên nhìn nhau, biết lý do giảm béo mình đưa ra không thuyết phục, đành phải khai ra: “Tổng giám đốc Bùi, chúng ta là nghe nói công ty đang gặp rắc rối nhỏ về tài chính… Dù sao thì chúng ta cũng là một phần của Đằng Đạt, mọi người đều có trách nhiệm phải tiết kiệm…”

Nhân viên kia lập tức bổ sung: “Đúng thế, tổng giám đốc Bùi cứ yên tâm, vào thời khắc quan trọng, chúng ta sẽ không làm cản trở công ty đâu!”

Lông mày của Bùi Khiêm nhướn lên, lúc ấy là đang không vừa lòng.

Mọi người đều phải có trách nhiệm tiết kiệm à?

Đây là tiếng người sao!

Không ăn đồ ăn vặt nữa thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền chứ? Ngay cả chút tiền lẻ này mà các ngươi cũng không cho phép ta được chi, còn không biết xấu hổ mà nhận là nhân viên của ta à?

Các ngươi còn nói là không làm cản trở công ty ư?

Đúng là các ngươi không gây cản trở cho công ty, mà đang gây cản trở cho ta đó!

Ban đầu, Bùi Khiêm định bụng mắng bọn họ một trận, nhưng thấy những nhân viên khác đều đang nhìn qua đây thì cố gắng nhịn xuống.

Không được, không thể to tiếng.

Lúc này, nhất cử nhất động của mình đều bị nhân viên theo dõi, nếu như xuất hiện thái độ quá khích, rất có thể sẽ làm các nhân viên càng thêm khẳng định suy đoán ban đầu, thậm chí còn sẽ lan truyền tin tức đi khắc các bộ phận khác.

Nhớ đâu tất cả nhân viên của Đằng Đạt đều cảm thấy công ty đang gặp khó khăn, muốn đồng tâm hiệp lực khiến cho các hạng mục của công ty đều bị chậm lại thì chẳng phải là chuyện lớn rồi ư?

Nhất định phải tỉnh táo để xử lý tình huống kiểu này.

Nghĩ xong, Bùi Khiêm thay đổi sắc mặt lộ ra sự vui vẻ thân thiện, cười khẽ, cả người như gió xuân ấm áp: “Tại sao các ngươi lại có suy nghĩ này chứ?”

“Từ khi nào mà công ty lại gặp phải khó khăn về tài chính thế? Đừng nghe những thông tin lung tung bên ngoài, đó chỉ là những thông tin giả mà các công ty khác tung ra mà thôi, là muốn công kích công ty của chúng ta!”

“Các ngươi cũng đã thấy được thành tích của phim và game “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” rồi đó, giá phơi đồ tập thể hình mà khoa học kỹ thuật Âu Đồ mới đưa ra cũng nhận được phản hồi tích cực, tại sao lại xuất hiện vấn đề về tiền bạc ở đây?”

“Công ty cún ta có nguồn tài chính rất đầy đủ, mọi người tuyệt đối không được suy nghĩ linh tinh!”

“Ngoài ra, để công ty phát triển, không phải chỉ dựa vào việc hạn chế chi tiêu. Chi trả cho các loại phúc lợi như đồ ăn vặt thông thường của các ngươi, xe đưa đón, thì hết bao nhiêu tiền chứ?”

“Còn không bằng dồn hết tinh lực vào trong công việc, đồ ăn vặt ăn được nhiều, công việc làm thật tốt, như thế mới gọi là cống hiến vì công ty!”

Hai nhân viên vội vàng gật gù: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, chúng ta hiểu rồi!”

Bùi Khiêm lập tức nói: “Vậy mau đi lấy đồ ăn vặt đi, tranh thủ còn chưa đến giờ tan ca thì ăn nhiều một chút, đi mau đi mau!”

Dưới sự thúc giục của Bùi Khiêm, các nhân viên nhao nhao lên chạy đi, ai nấy đều ôm mấy túi đồ ăn vặt trở lại vị trí.

Bùi Khiêm nhìn thấy vậy mới hài lòng gật đầu.

Rất tốt, nên là như thế.

Lúc này, hắn không có yêu cầu gì khác dành cho những nhân viên này, chỉ trông mong những nhân viên này mò cua bắt ốc, kéo dài thời gian hoàn thành công việc nghe chừng cũng hơi khó, nhưng để các ngươi cứ ăn uống thoải mái thì chắc vẫn làm được chứ?

Nếu ngay cả việc này cũng không làm được, vậy ta nuôi các ngươi làm cái gì?

Nghe tiếng nhai khoai tây chiên giòn tan vang lên từ khu văn phòng, Bùi Khiêm hài lòng rời đi.

Nói không chừng ngày mai sẽ có người tìm tới để mua nhà, thật vui!

Hai nhân viên nhìn tổng giám đốc Bùi rời đi, vừa ăn vừa chụm đầu ghé tai.

“Hỏng rồi, xem ra tám chín phần mười là tài chính có vấn đề rồi.”

“Sao lại thế?”

“Tổng giám đốc Bùi đang ở trong nghịch cảnh đó! Ngươi thấy tổng giám đốc Bùi của chúng ta nói chuyện nhẹ nhàng tình cảm như vậy, cảm giác rất hài hòa. Nhưng những nhân viên lâu năm biết hắn đều hiểu, càng như vậy chứng tỏ tổng giám đốc Bùi đang ở trong nghịch cảnh! Nếu không sao lại phải giải thích với chúng ta nhiều như thế để làm gì?”

Hết chương 2037.
Bình Luận (0)
Comment