Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2087 - Chương 2087. Nhóm Đầu Tư Lại Một Lần Nữa Để Mắt Tới Phố Ăn Vặt (2)

Chương 2087. Nhóm đầu tư lại một lần nữa để mắt tới phố ăn vặt (2)
Chương 2087. Nhóm đầu tư lại một lần nữa để mắt tới phố ăn vặt (2)

Đằng Đạt đã thống nhất giá chung với tất cả các cửa hàng, đưa ra hai phương án là cho thuê dài hạn hoặc bán hẳn, với mức giá đưa ra đã rất hữu nghị.

Nếu như đây không phải dự án của Đằng Đạt thì Lý Thạch cảm thấy tiền thuê phải rẻ hơn nữa.

Bởi vì tài chính có giới hạn nhất định, chỉ cần những chủ cửa hàng kia sau khi nhận được tiền không ăn chơi trác táng, mà dùng khoản tiền này đầu tư vào việc có tiềm năng một chút, mười năm sau lợi nhuận thu được còn hơn 50% kia.

Nhưng đây là dự án của Đằng Đạt cho nên không thể như thế.

Tỷ lệ kinh doanh của Đằng Đạt không phải là một con số đơn giản có thể đong đếm được.

Nhưng chưa chắc các chủ cửa hàng kia có thể hiểu được đạo lý này, bởi vì bọn họ không giống như tổng giám đốc Lý, người có niềm tin sắt đá đối với doanh nghiệp huyền thoại Đằng Đạt.

Những chủ cửa hàng cố tình nâng giá này, nghiêm túc mà nói thì đây là kiểu hành vi múa rìu qua mắt thợ.

Đằng Đạt đã đưa ra phương án giải quyết đối với các chủ cửa hàng cố tình nâng giá, đó chính là tiến hành phân lọc bọn họ.

Dự kiến ban đầu là, làm một con đường thẳng tắp nối từ Chợ Ăn Vặt đến Palpitation Hotel, không ít chủ cửa hàng cho rằng Đằng Đạt sẽ bất chấp giá cả để mua các cửa hàng nằm trên con phố này, đương nhiên không chút lo lắng.

Đến lúc này, Đằng Đạt lại đổi phương thức, chọn nhiều tuyến đường, cuối cùng căn cứ tình hình thực tế chọn ra một lộ trình.

Phố ăn vặt có thể sẽ phải đi lắt léo qua một vài cửa hàng.

Cứ như vậy, một vài cửa hàng không có cơ hội trở thành cửa hàng trong phố ăn vặt sẽ được cân nhắc.

Vì để tranh thủ cơ hội mà những cửa hàng này nhất định sẽ tranh nhau để được ký hợp đồng cùng Đằng Đạt.

Còn những cửa hàng vốn nằm trên trục chính, lại gần như không nhận được gì cả.

Trong tình huống này, các chủ cửa hàng không dám liên hợp lại với nhau nữa, dù sao thì chỉ sai một ly đi luôn mấy trăm nghìn, đa phần các chủ tiệm nhỏ đều không có gan làm liều.

Hơn nũa, nghe nói ngoài phương án thuê lâu dài, Đằng Đạt lại mới có thêm phương án mua đứt luôn, điều này đủ để thấy được chuyện này đã làm kinh động đến tổng giám đốc Bùi, khiến tổng giám đốc Bùi phải chi thêm một khoản ngoài định mức.

Lý Thạch nghĩ, thời cơ đến rồi!

Hắn lập tức nói: “Chúng ta đi mua cửa hàng cạnh đó! Có điều, chúng ta không làm giống như Đằng Đạt, chỉ mua chứ không thuê.”

“Ngoài ra, chúng ta không đoạt mối làm ăn của Đằng Đạt, chờ Đằng Đạt quy hoạch xong, chúng ta đi tìm những cửa hàng không được chọn kia, mua lại với một mức giá hợp lý.”

“Ta nghĩ… giá tăng lên khoảng 40% là được.”

Phương án của Đằng Đạt là tăng mức lên 50%, cuối cùng thì phố ăn vặt chỉ có một đường đi, rất nhiều cửa hàng gần đó sẽ không được chọn.

Những chủ cửa hàng này chắc chắn sẽ rất hối hận.

Tất nhiên, sẽ có những chủ cửa hàng rất có lòng tin vào bản thân, cảm thấy có thể tạo dựng được sự nghiệp bên cạnh phố ăn vặt, nhưng cũng có những chủ cửa hàng vì bỏ lỡ cơ hội mà không bán đi được.

Lý Thạch và nhóm người đầu tư của hắn sẽ tìm gặp những người này, thu mua lại với giá cao.

Đối với những cửa hàng không thuộc phố ăn vặt thì đây đã là mức giá rất lý tưởng rồi, khẳng định là có người bán.

Sau khi mua về, Lý Thạch sẽ điều động những nhân tài chuyên nghiệp từ các sản nghiệp nội bộ khác, như chuỗi cà phê Internet, quán bar, quán cà phê các kiểu vân vân, đến phụ trách các cửa hàng này.

Ngoài ra, Lý Thạch còn có thể cho Đằng Đạt thuê một vài cửa hàng với giá thấp, ký hợp đồng dài hạn.

Mặc dù ba đầu phố ăn vặt chỉ có một con đường, nhưng tương lai nếu như lượng khách hàng tăng mạnh, phố ăn vặt chắn hẳn sẽ phải mở rộng chứ?

Còn nữa, thể diện của tổng giám đốc Lý đương nhiên phải khác so với những chủ cửa hàng kia rồi. 

Đa phần những chủ cửa hàng kia vừa không có tiền cũng không có tài, lại còn từ chối hợp tác với Đằng Đạt, chắc chắn Đằng Đạt sẽ không bao giờ hợp tác với bọn họ nữa.

Nhưng Lý Thạch có tài nguyên, lại có quan hệ tốt đẹp với tổng giám đốc Bùi, song phương hợp tác hài hòa, đến lúc đó dù không trộn lẫn được vào “nội bộ cửa hàng phố ăn vặt” thì làm “cửa hàng hợp tác với phố ăn vặt” cũng không thành vấn đề.

Chỉ cần có được sự ủng hộ của Đằng Đạt, hưởng ké lộc ăn từ phố ăn vặt cũng được.

Bên phía Đằng Đặt không có lý do gì để từ chối sự hợp tác này, bởi vì Lý Thạch và nhóm đầu tư đã mua hết cửa hàng xung quanh phố ăn vặt, không có chuyện Đằng Đạt giật hết miếng ăn của những cửa hàng này.

Thay vì phải hợp tác với một người xa lạ không có tiền, không có năng lực cũng không có tài lực thì tại sao lại không hợp tác cùng Lý Thạch, người quen cũ chứ?

Và điều Lý Thạch quan tâm nhất, là tiềm năng tăng giá trị của những cửa hàng này trong tương lai.

Những chủ cửa hàng kia sẽ không tin, không thể nào chắc chắn được thời gian dài như vậy, nhưng Lý Thạch tuyệt đối tin tưởng.

Tiết Triết Bân gật đầu: “Được rồi, vậy ta đi thông báo cho nhóm đầu tư của ngươi biết!”

Thứ năm, ngày 31 tháng 5.

Ma Đô. trụ sở chính của tập đoàn Thịnh Vận Logistics.

Tập đoàn Thịnh Vận Logistics là ông lớn đầu ngành chuyển phát nhanh trong nước hiện tại, chiếm nửa giang sơn ngành chuyển phát.

Cơ bản là nó đã phủ khắp các thành phố cấp quốc gia và phát triển đến thành phố cấp tỉnh, nhất là khu vực quanh Ma Đô, đã thực hiện được mục tiêu giao hàng không điểm mù rồi, thậm chí đã bắt đầu thử nghiệm nghiệp vụ trung chuyển nước ngoài.

Có điều đánh giá về Thịnh Vận Logistics lại không ổn lắm.

Công ty này thành lập đến này đã có lịch sử gần hai mươi năm rồi, tốc độ phát triển của công ty chủ yếu nhờ vào chiến lược nhượng quyền, khi tốc độ của cả ngành chuyển phát nhanh tăng ở mức cao, đây sẽ là ưu thế cực lớn đối với việc chiếm lĩnh thị trường.

Nhưng ngành tăng trưởng chậm, bước tiến giai đoạn công ty phát triển, sau thời kỳ tăng trưởng mạnh, thời kỳ quản lý tinh tế, hình thức nhượng quyền này cũng nổi bật.

Hết chương 2087.
Bình Luận (0)
Comment