Mạnh Sướng tạm thời buông bỏ thù hận, lẳng lặng cải trang thành một người qua đường bình thường đang tùy ý đi dạo quanh, đi theo sau lưng Lý Thạch từ phía xa rồi im lặng quan sát.
Lý Thạch tuyệt đối không tự dưng vô duyên vô cớ chạy tới đây, nhất định là có chuyện gì đó!
Mạnh Sướng từ lâu đã phát hiện ra Lý Thạch và mấy nhà đầu tư ở Kinh Châu luôn chặt chẽ vây quanh tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi sai đâu đánh đó.
Mà việc Lý Thạch xuất hiện ở gần sản nghiệp với của tổng giám đốc Bùi… đây chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt.
Quả nhiên, Lý Thạch đi thẳng đến một cửa hàng gần Chợ Ăn Vặt, sau khi đi vào thì nói chuyện với ông chủ cửa hàng một lúc.
Sau khi nói chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ, dường như Lý Thạch cảm thấy rất hài lòng, hắn nở một nụ cười tươi rói rồi bước ra ngoài, đi đến cửa hàng tiếp theo rồi tiếp tục nói chuyện với chủ cửa hàng đó.
Mạnh Sướng cẩn thận giữ khoảng cách với Lý Thạch, quan sát hướng đi của hắn từ phía xa.
Hắn nói chuyện gì với những chủ cửa hàng đó?
Hiển nhiên, hắn muốn mua lại những cửa hàng này!
Ngoại trừ lý do này ra thì không còn cách giải thích nào khác.
Mạnh Sướng không khỏi cười ha hả trong lòng: không cần nhìn nữa cũng biết là loại trừ thêm được một đáp án sai!
Đây là chiêu trò thông dụng của tổng giám đốc Bùi, Mạnh Sướng đã hiểu rõ từ lâu.
Thời điểm Palpitation Hotel được xây dựng, tổng giám đốc Bùi không đủ vốn đầu tư để xây dựng toàn bộ Palpitation Hotel bao gồm cả các cơ sở hỗ trợ xung quanh nó.
Do đó, tổng giám đốc Bùi cố ý phân bổ các cơ sở kinh doanh hỗ trợ xung quanh cho Lý Thạch và các nhà đầu tư khác ở Kinh Châu.
Làm như vậy, các cơ sở hỗ trợ xung quanh đều sẽ được xây dựng đầy đủ, công tác tuyên truyền của Palpitation Hotel cũng được thực hiện đến nơi đến chốn, tuy rằng lợi ích được phân chia đều cho mọi người, thế nhưng mọi người người đông sức lớn, số tiền kiếm được cũng nhiều hơn.
Hiện tại, rõ ràng tổng giám đốc Bùi muốn lặp lại chiêu cũ.
Đằng Đạt không thể mua hết các cửa hàng xung quanh Chợ Ăn Vặt, cho nên cố tình chia một phần cho Lý Thạch và các nhà đầu tư khác mua.
Bằng cách này, Đằng Đạt không phải tự mình bỏ ra quá nhiều tiền đầu tư mà vẫn có thể tự mình nắm quyền kiểm soát các cửa hàng ở xung quanh, đồng thời phát triển và quy hoạch một cách thống nhất.
Thấy vậy, Mạnh Sướng về cơ bản đã xác định được chắc hẳn Chợ Ăn Vặt sẽ hot.
Bởi vì tổng giám đốc Bùi đã sắp xếp tổng giám đốc Lý và những người khác mua lại hết tất cả các cửa hàng ở xung quanh, hiển nhiên là có niềm tin 100% vào khu Chợ Ăn Vặt này.
Đến lúc đó, cho dù phương án tuyên truyền của Mạnh Sướng có làm tốt đến đâu, tiêu nhiều tiền đến mức nào thì cũng không có tác dụng gì, có lẽ hắn cũng chẳng thể nhận được tiền hoa hồng.
Bởi vì tổng giám đốc Lý và những người kia chắc chắn sẽ tìm cách khiến nơi này hot lên!
Dưới mắt xanh của nhiều nhà đầu tư, cho dù có tốn tiền thì bọn họ cũng phải khiến nơi này hot lên.
Có thể nói là, khi nhìn thấy Lý Thạch tham gia vào cuộc, Mạnh Sướng về cơ bản đã biết không nên động tới nơi này.
Bởi vì tổng giám đốc Lý không nhỉ là con rối của tổng giám đốc Bùi, là sự mở rộng ý chí của tổng giám đốc Bùi, mà hắn còn sẽ chủ động thực hiện ý định của tổng giám đốc Bùi mà không làm tổn hại đến lợi ích của bản thân mình.
Dựa trên những trường hợp trước đây, tất cả những dự án có sự tham dự của tổng giám đốc Lý chắc chắn đều là những dự án mà tổng giám đốc Bùi coi trọng nhất.
Mà đối với thiên tài kinh doanh như tổng giám đốc Bùi mà nói, “quan trọng nhất” có nghĩa là “nhất định sẽ hot”!
Mạnh Sướng cũng không ở lại lâu thêm mà lập tức từ bỏ Chợ Ăn Vặt, bắt taxi đi tới địa điểm khảo sát tiếp theo: cửa hàng trải nghiệm Đằng Đạt ở đối diện Trời Đất Bao La.
Bởi vì đây được coi là việc công, cho nên phí đi xe taxi sẽ được công ty chi trả.
…
Bởi vì hai địa điểm này cách nhau khá xa, trên đường cũng hơi tắc nghẽn, cho nên phải mất một tiếng sau, Mạnh Sướng mới đến được cửa hàng trải nghiệm của Đằng Đạt.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Sướng tới cửa hàng trải nghiệm của Đằng Đạt.
Thế nhưng sau khi xuống xe, Mạnh Sướng chỉ đứng từ xa liếc nhìn một cái rồi lại lập tức mở cửa bước lên xe.
“Bác tài, đi thôi, chúng ta thay đổi lộ trình.”
Tài xế taxi cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ đạp ga phóng đi.
Mạnh Sướng vừa mới xuống xe, chỉ cần liếc nhìn môi trường xung quanh là đã thu thập được những thông tin như sau.
Cửa hàng trải nghiệm của Đằng Đạt nằm đối diện với địa điểm thi đấu của giải đấu GPL, nơi thường xuyên chào đón người chơi từ khắp mọi miền đất nước, hơn nữa có vẻ như trận chung kết mùa xuân GPL sắp bắt đầu rồi;
Cửa hàng trải nghiệm của Đằng Đạt chiếm vị trí hoàn hảo nhất trong toàn bộ trung tâm mua sắm, bức tường sát đất bằng kính khổng lồ tráng lệ đến mức thậm chí còn được kỳ vọng sẽ trở thành một địa điểm tham quan mới ở thành phố Kinh Châu;
Bên ngoài cửa hàng còn có hai màn hình lớn đến mức không thể miêu tả thành lời đang trong quá trình xây dựng. Sau khi xây dựng xong, hai màn hình lớn này sẽ mang lại tác động thị giác rất lớn cho người qua đường, thậm chí có khả năng còn được chụp ảnh đăng lên mạng, thu hút được nhiều sự quan tâm.
Bởi vậy, Mạnh Sướng hoàn toàn không có ý định đi vào trong mà chỉ liếc nhìn bên ngoài một cái là đã biết được hơn phân nửa đây cũng là một đáp án sai.
Bất kể là Chợ Ăn Vặt hay là cửa hàng trải nghiệm, cho dù có vắt óc nghĩ ra phương án tuyên truyền cũng như ra sức giảm sức nóng của chúng thì có lẽ cùng lắm cũng chỉ có thể kiên trì được hai tuần, cuối cùng nhận lương cơ bản mà thôi.
Mạnh Sướng tuyệt đối sẽ không làm việc hoàn toàn không tương xứng với những gì mà mình bỏ ra và nhận lại!
“Tổng giám đốc Bùi quá đáng thật, tuy rằng hắn cho ta bốn lựa chọn, nhìn có vẻ nhiều, thế nhưng thực ra ba trong số đó đều là lựa chọn sai! Nếu chọn thì chẳng khác nào làm không công cho hắn!”
“Ta vẫn còn một lựa chọn cuối cùng, lớp cảm hứng của các tác giả.”
“Không biết liệu rằng đây có phải là một lựa chọn sai nữa nay không, ít nhất cũng phải cho ta chút không gian để phát huy chứ?”